21.

5.6K 414 34
                                    

Vương Nhất Bác xưa nay không giỏi nhẫn nhịn, cậu không phải quá ít nói mà thực chất là không muốn nói nhiều thành ra mới sinh ra hay động tay động chân, nhưng bây giờ đối với Tiêu Chiến luôn là ngoại lệ, nhất là từ khi biết vị trí anh trong lòng cậu.

Vậy nên Vương Nhất Bác nghĩ, đến người bản thân yêu không nhẫn nhịn chiều chuộng một tý được thì quả thật nên vứt đi, yêu với đương cái gì?.

Thế nên thấy Tiêu Chiến im lặng không trả lời, Vương Nhất Bác một hồi cũng tự động nguôi giận.

Cậu cũng có thể đoán được chủ ý này của ai, Tiêu Chiến chắc chỉ phối hợp diễn theo thôi. Chưa yêu, thì từ từ sẽ làm cho anh phải yêu cậu, mọi thứ cần thời gian và hành động.

Vương Nhất Bác gọi người mang đồ ăn sáng lên, sau đó cầm qua để đút cho Tiêu Chiến, cậu hắng giọng giả vờ mang bộ dáng vẫn đang tức giận.

''Há miệng ra''.

Tiêu Chiến hé miệng nhỏ ra, sau đó mở to mắt cẩn thận nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhìn anh, cậu cố kiềm chế quăng luôn bát cháo đề đè nghiến Tiêu Chiến ra cắn.

Tịnh tâm, tinh tâm....tịnh tâm.

Đợi Tiêu Chiến ăn xong, Vương Nhất Bác mới thay quần áo để qua công ty, nhưng liếc Tiêu Chiến thế nào cũng cảm thấy để anh ở nhà không an tâm cho mấy.

Thế rồi Vương Nhất Bác lại lôi anh đi theo cùng.

Tiêu Chiến cố gắng lắm, nhưng mà dáng đi của anh vẫn rất kỳ quái, còn cả Vương Nhất Bác nữa anh phản đối thế nào cậu ấy cũng nhất quyết muốn vòng tay qua eo đỡ Tiêu Chiến đi.

Tiêu Chiến xô Vương Nhất Bác ra nhưng không được, anh nhăn mày bảo với cậu.

''Tý vào công ty rồi cậu đừng có ôm như vậy nữa?''.

Vương Nhất Bác cố tình giả điếc, tay còn siết chặt hơn nữa.

Nhưng mà rõ ràng Tiêu Chiến lo lắng quá mức rồi, lúc vào công ty của Vương thị những người đi qua anh và Vương Nhất Bác không ai liếc mắt qua nhìn cả.

Tiêu Chiến khá bất ngờ, âu cũng vì anh không biết mấy chuyện tọc mạch trong công ty đều đã có nội quy, vi phạm thì cứ chờ đơn cho thôi việc.

Đến khi vào phòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới thở phào.

Phòng làm việc của Vương Nhất Bác rất lớn, còn được thiết kế theo sở thích của cậu, phông xanh quen thuộc còn có cả mô hình mô tô và ván trượt. Tiêu Chiến mở to mắt nhìn một vòng sau định lại chổ ghế khách ngồi thì Vương Nhất Bác liền kéo anh về chổ cậu.

''Ngồi đây bên cạnh tôi''. Vương Nhất Bác đã cho người chuẩn bị ghế sẵn bên cạnh cậu.

Tiêu Chiến bất dắc dĩ ngồi xuống, Vương Nhất Bác thấy khuôn mặt bờ phờ của anh thế là kéo ghế anh sát lại cậu, rồi chồm người qua hôn một miếng.

Anh mệt đến nổi không phản ứng được gì nữa, Vương Nhất Bác thấy vậy xoa đầu anh một hồi rồi mới mở máy ra làm việc. Tiêu Chiến ngồi nhìn Vương Nhất Bác một tý thôi mà mắt anh đã díu lại, anh buồn ngủ đến nổi cứ nhắm mắt là gật gù.

[Bác Chiến]-Tiền Duyên - HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ