14.

5K 392 15
                                    

Khi thấy tiếng xe cứu thương, Tiêu Chiến rốt cuộc mới biết Vương Nhất Bác gặp chuyện không may rồi, trái tim anh giống như bị ai bóp nghẹn, trong lồng ngực tràn ngập sợ hãi, lúc ấy Tiêu Chiến chẳng suy nghĩ được gì nữa, lao ra khỏi xe cảnh sát chạy theo xe cứu thương.

Đến khi Vương Nhất Bác được đưa tới bệnh viện,  lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, đêm hôm đó Tiêu Chiến và Ông Vương lần đầu gặp mặt.

Ông Vương một mình tới bệnh viện, vì sợ bà Vương lo lắng nên ông không cho bà biết tin, khi nhìn thấy Tiêu Chiến ông nhìn qua anh đánh giá một hồi xong cũng không nói gì. Mãi cho đến khi bác sĩ ra thông báo cho người nhà bệnh nhân đã ổn định, nhưng phần đầu bị thương khá nặng nên phải chờ sau khi bệnh nhân tỉnh lại mới kiểm tra được xem có di chứng gì không.

Cả ông Vương và Tiêu Chiến đều thở phào, lúc bấy giờ ông Vương mới nhìn qua Tiêu Chiến rồi hỏi anh.

''Cậu là Tiêu Chiến?''.

Tiêu Chiến từ lúc vào bệnh viện cho đến giờ chỉ lo lắng cho Vương Nhất Bác, anh đứng ngoài hành lang bệnh viện chắp tay cầu nguyện cho cậu, đến khi bác sĩ thông báo tình hình của Vương Nhất Bác anh mới để ý hóa ra vẫn có người trực cùng anh ở đây, nhìn bộ dáng của người này Tiêu Chiến có thể đoán được đây là bố của Vương Nhất Bác.

Anh cúi người gật đầu chào ông Vương, rồi lễ phép trả lời, ''Dạ vâng ạ, cháu là Tiêu Chiến ạ, bác là..''

''Ta là bố của Nhất Bác''. Ông Vương lạnh lùng trả lời.

Ông Vương vừa nói xong, Tiêu Chiến chợt nhận thấy được giọng của ông với Vương Nhất Bác không những giống nhau, mà khí chất toát ra từ ông ấy cũng y hệt Vương Nhất Bác vậy.

Chính là vừa lạnh lùng lại kiêu ngạo.

Ông Vương cũng không hỏi gì thêm, cả hai cùng đợi cho đến khi Bác sĩ cho phép người nhà vào thăm bệnh nhân, lúc ấy Tiêu Chiến vừa hồi hộp vừa lo lắng bước thật nhanh đến phòng bệnh thì bị ông Vương ngăn lại.

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn ông, ông Vương liền bảo với anh, ''Cậu về trước đi''.

''Bác cháu muốn gặp Nhất Bác, muốn xem tình trạng của cậu ấy''. Tiêu Chiến vội vàng nói.

''Bác sĩ thông báo rồi, Nhất Bác hiện tại không sao hết, cậu về nhà trước ở đây không cần phiền cậu nữa?".

''Không, bác cho cháu gặp một tý thôi, một tý thôi cũng được ạ?''. Tiêu Chiến năn nỉ.

''Tôi bảo không là không, hiện tại nó phải nghỉ ngơi cậu về đi, đừng làm tôi tức giận''. Ông Vương giọng bắt đầu khó chịu.

Tiêu Chiến viền mắt đỏ lên, anh cũng không thể ồn ào mà xông vào được, mà không gặp được Vương Nhất Bác anh không thể hết lo lắng mà về trước.

Ông Vương gọi người qua ngăn Tiêu Chiến lại, sau đó vào phòng bệnh.

Tiêu Chiến càng sốt ruột, anh đứng ngồi không yên ở bên ngoài, mãi một lúc sau anh thấy có bác sĩ bước vào, nên chạy tới muốn xin vào thăm thì bị hai vệ sĩ của ông Vương ngăn lại.

[Bác Chiến]-Tiền Duyên - HoànWhere stories live. Discover now