2 Chap 1: Anh có thương em không?.

Začať od začiatku
                                    

- Em... em?.

- Này, nếu thấy ngại thì lần sau nhớ mang cho anh cái gì nhiều hơn, ngon hơn là được.

Khánh Thù có chút buâng khuâng về những buổi chiều cùng anh. Cậu không nghĩ người như anh lại muốn chở cậu vì muốn tiếc kiệm tiền cho những buổi tối. Cậu cũng không nghĩ mình thích anh đến nỗi có những buổi chiều cậu phải cố tình ở lại đợi chuyến xe buýt cuối cùng. Khánh Thù những buổi chiều ấy đều cầm sẵn trên tay một phần bánh được chuẩn bị đủ đầy, hay là một phần cơm cuộn chu đáo đợi chờ anh.

Cứ thế mà lại thích anh, cứ thế mà lại nhớ nhung đến nỗi không kể siết là bao nhiêu. Anh có phải là do kế hoạch có sẵn từ định mệnh sắp đặt cho cậu không?. Nhưng chắc là Tuấn Miên chỉ được phép đối đãi tốt với cậu chứ không phải là người nhận và cho tình cảm của cậu.

Tuấn Miên hôm ấy lại muốn ghé lại nhà cậu dùng bữa tối theo lời của anh. Nhà cậu tuy không lớn nhưng mọi thứ biết anh đến nên được sắp xếp gọn gàng. Gọn gàng đến nỗi hết lời tắm tắt khen chủ nhân của nó. Cậu sống cùng với ông nên dẫu sao cũng không ai chăm sóc kề cận nhiều. Tuấn Miên có chút bất ngờ về gia cảnh của cậu.

Trông bộ dạng to cao của anh đang cố ngồi trên chiếc ghế khấp khuể thật khó coi. Nhưng anh vẫn tỏ ra hài lòng về nó, hài lòng về món ăn mà cậu nấu hôm nay. Hài lòng về tất cả.

Tuấn Miên nhìn cậu mỉm cười nói.
- Em kể với anh nhiều thứ vậy sao không kể với anh rằng em nấu ăn rất ngon?.

- Em... em.

Khánh Thù đặt lên bàn một hộp quà nhỏ.
- Em định tăng sinh nhật anh nhưng hôm qua thì không đến nhà anh.

- Quà sao?. Anh thì muốn em đến nhà anh hơn là muốn quà từ em.

- Nhưng em chuẩn bị trước rồi. Nên...

Tuấn Miên mở hộp quà liền đưa mắt nhìn cậu khó chịu rồi chau mày.
- Em bỏ bao nhiêu tiền mua thứ này?.

- Em... em?.

- Đã bảo rồi sao?. Anh không cần em phải mua một món quà lớn đắc tiền chỉ để cảm ơn anh?.
- Anh giúp em chỉ vì anh muốn giúp em vậy thôi.

Khánh Thù ngập ngừng.
- Nhưng mà em chỉ thấy nó phù hợp với anh thôi mà. Với lại đây là tiền tiết kiệm của em thôi.

- Anh không nhận.

Khánh Thù nét mặt có chút lo âu.

- Một là anh sẽ mua lại nó. Hai là anh sẽ không nhận món quà này.

- Nhưng mà....

- Không nhưng gì cả. Em có phải là bắt đầu muốn từ chối sự giúp đỡ của anh không?.

- Không không phải... Em... em.

- Đưa đây...
Tuấn Miên kéo lấy hộp quà.
- Đây là món anh thích thật. Nhưng anh không muốn em tặng nó cho anh.

Cậu vốn cũng không hiểu tại sao trong lòng lại có điều rối bời như thế. Anh không muốn nhận quà của cậu có phải vì anh biết tình cảm trong lòng cậu nên thẳng thừng từ chối.

Đến tận khuya thì Tuấn Miên mới gọi điện cho cậu, giọng thì thào từ bên kia liền nói.
- "Em chưa ngủ sao?."

- "Vâng... em... em"

- "Em giận gì anh lớn tiếng với em sao?."

- "Không phải đâu mà... Không có đâu."

- "Ừm, vậy thì tốt rồi."
- " Cảm ơn quà sinh nhật của em... Bữa ăn rất ngon đấy."

- "Quà sao?."

- "Ừm, mất cả buổi trời để nấu mấy món đó mà, anh không giỏi nấu ăn nhưng cũng biết công sức em bỏ ra cũng không hề ít..."

- "Vâng...."

- "Thôi ngủ sớm đi, hôm nay không nói lời cảm ơn thì chắc anh không ngủ được."

Đêm ấy cái kẻ ngây ngô này một chút nữa thì thức trắng đêm vì tương tư. Cậu cũng không hiểu cái cảm giác chỉ vì một câu nói của ai đó có thể làm bản thân mình hoá điên.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Jun 06, 2020 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

ShortFic _ Những mẫu chuyện về Suho & D.O. [EXO] Where stories live. Discover now