Chương 7- Cuộc trò chuyện bí mật

658 40 6
                                    

Không lòng vòng dông dài vì đã quá chậm trễ, xin mời thưởng thức ngay và luônnnn
———————————————————
Màn đêm buông.  Bầu trời tối đen thăm thẳm, điểm xuyến bởi hàng trăm vì sao sáng lấp lánh. Đẹp huyền ảo như một đại dương thứ hai mà con người chẳng thể chạm tới.

Nhấp một ly sake, Zoro ngả người nằm dài ra thảm cỏ.  Hắn thong thả nhìn ngắm bầu trời đầy sao kia, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía căn phòng đã tối đèn từ lúc nào. Phải, hắn ta đang nghĩ về sự liều lĩnh của bản thân chiều nay. 

Cõng... cõng Nami? 

Đúng là, dạo này mình quá kì lạ rồi. Nhưng chàng kiếm sĩ không thể ngăn được dòng hồi tưởng đang vùi lấp lý trí, không thể ngăn được sự rung động đang cuộn trào lòng ngực, mãnh liệt và cháy bỏng. Vòng tay của Nami, hơi thở nhè nhẹ và mùi cam thoang thoảng nơi cánh mũi vẫn làm hắn ta thao thức mãi không thôi. Tại sao cứ mãi nghĩ về cô ả đó nhỉ?
-Này tên đầu tảo kia, mày làm gì mà nằm đó thế! Đến phiên tao canh tàu rồi, cút vào trong mà ngủ đi. Đừng có nằm đó chắn đường chắn lối!!

Mùi thuốc lá bay vẩn vơ trong không khí. Phải,không ai khác, chính là Sanji. Anh vừa rảo bước vừa châm thêm một điếu thuốc. Cái ánh lửa nhỏ bé giữa màn đêm đó đã cắt ngang suy nghĩ trong đầu Zoro.

- Chậc, chết tiệt. Không phải việc của mày.
- Tối nay nhìn mày kì quặc hơn mọi ngày đấy. Nhìn cái mặt rầu rĩ như mấy thằng nhóc mới lớn của mày khiến tao phát bệnh. Muốn có người tâm sự cùng hả?
- Nói gì chứ, toàn mấy lời vô bổ. Chết tiệt. Tao muốn được yên tĩnh!
- Đồ thần kinh. May cho mày hôm nay ông đây dễ tính đấy.

Sanji chặc lưỡi. Nhìn thấy đầu tảo vẫn không chút động tĩnh, vẫn mang gương mặt đăm chiêu nhiều suy tư,  anh bèn dừng trò chơi kháy khịa ngày hôm nay tại đây. Có thể, thằng ngốc này thật sự có điều gì muốn nói.

 - Được rồi, tao sẽ bỏ ra chút thời gian quý giá của mình để nói chuyện với mày. Với tư cách là hai thằng đàn ông. Dù có chuyện gì thì một mình cái đầu ngu ngốc của mày cũng không giải quyết được vấn đề đâu, tốt nhất vẫn nên nói với tao, anh đây sẽ thương tình mà ra tay giúp mày.

Zoro nhìn thằng lông mày xoắn trước mặt, lại nghĩ về việc thằng này lúc nào cũng lẽo đẽo theo Nami, chiều chuộng, cưng nựng ả muốn phát bệnh. Như bữa ăn tối nay vậy, càng nghĩ lại càng khó chịu, hà cớ gì cứ phải sáp sáp vào gần nhau như thế? Zoro không thể chịu nổi, bèn buột miệng nói:

- Tch... Tại sao mày lúc nào cũng buông lời tán tỉnh với phụ nữ một cách dễ dàng như thế? Nhìn phát bệnh đi được.
- Một thằng như mày thì chẳng bao giờ hiểu được đâu. Phụ nữ sinh ra là để yêu thương và chăm sóc, hiểu chưa? Là một quý ông, tuyệt đối không bao giờ được làm bất kỳ một hành động khiếm nhã nào đối với phụ nữ.
- Vậy ý mày là suốt ngày phải đi cung phụng họ kèm theo những lời tán tỉnh mắc ói đấy hả? Tao cóc hiểu.
- Đó chính là tình yêu của tao dành cho các em ấy, chỉ cần nhìn thấy nụ cười thoả mãn của các em, với tao là đã đủ lắm rồi.
- Tch... Cái tình yêu của mày cũng kì cục quá nhỉ? Tình yêu dành cho nhiều cô quá đi.

- Thằng khùng. Đối với tao, như vậy là đủ. Còn một tình yêu thật sự, tao vẫn chưa nghĩ đến.

- Tình yêu thật sự? Ý mày là sao? Nó khác gì à?

[ZoroxNami] Âm thanh của tình yêu Where stories live. Discover now