158.

1.2K 46 0
                                    

Kim Taehyung sau khi gửi xong tin nhắn liền chán nản ném điện thoại sang một bên. Trở mình nằm ngửa lên nhìn trần nhà, miệng không ngừng lẩm bẩm:

Thật sự chán muốn chết.

Lăn qua lộn lại một chút lại nhặt điện thoại lên mạng lướt xem bảng tin từ bạn bè, chơi chán lại chuyển sang chơi game, bắn súng ì đùng ầm ĩ cả một góc phòng. Chưa đầy 15 phút sau đã nghe thấy tiếng cửa phòng làm việc ở bên ngoài mở ra rồi đóng lại, còn có tiếng đế giày lộp cộp nện xuống sàn nhà. Biết chắc là Park Jimin họp xong trở về, hai mắt cậu liền bật sáng như đèn pha ô tô. Đợi đến khi anh mở cửa phòng nghỉ liền ngồi bật dậy, bộ dáng chẳng khác gì chú cún nhỏ mừng rỡ chờ chủ về. Nếu phía sau mông còn có một cái đuôi thì nhất định sẽ vẫy qua vẫy lại nhanh như quạt gió. Cậu nhanh nhảu mở miệng:

"Chẳng phải chú nói một lát nữa mới họp xong sao? Sao chưa gì đã về rồi?"

"Không ngờ bọn họ lại báo cáo ngắn gọn như vậy"

Nhìn thấy dáng vẻ mất tự nhiên của anh, còn có hai gò má hơi ửng hồng. Kim Taehyung tự mình bổ não người nọ là vì sợ cậu đói nên mới vội vã chạy về đây. Đến cả nhịp thở cũng không kịp điều chỉnh, nói chuyện với cậu lại còn đứt quãng như vậy.

Lén lút cười với suy nghĩ của chính mình, Kim Taehyung sau đó mới từ tốn hắng giọng:

"Không phải chú thấy tôi đói nên mới kết thúc cuộc họp sớm hơn dự kiến đấy chứ?"

Park Jimin thoáng chốc nhăn mày, bước đến lấy bình giữ nhiệt đựng cháo mà lúc sáng mang theo, đổ một nửa ra chén rồi bỏ vào máy hâm nóng. Động tác rất từ tốn nhưng vẻ mặt lại không thể nào khó chịu hơn:

"Cậu là trẻ con sao? Đói thì tự mình lấy cháo ăn là được rồi. Cậu còn đang bệnh. Không tự chăm sóc lấy bản thân còn muốn người khác chăm lo cho mình sao?"

Kim Taehyung nghe anh cằn nhằn, trong lòng rõ ràng mừng rỡ như vớ được một núi vàng, ngoài mặt lại giả vờ ủy khuất, giống như chú cún nhỏ nghịch phá bị chủ trách mắng, cúi đầu lí nhí nói:

"Tôi đã nói là muốn đợi chú về ăn rồi mà..."

Park Jimin định nói gì đó nhưng lại bị một tiếng "đinh" của máy hâm đẩy ngược trở lại, rốt cuộc chỉ buông một tiếng thở dài.

Anh đặt chén cháo nóng hổi lên bàn, đưa mắt nhìn Kim Taehyung:

"Còn không mau đến ăn? Định ngồi đó đợi tôi đến đút cho cậu chắc?"

Kim Taehyung vội vàng đứng lên, cơ hồ muốn nhấc chân chạy đến chỗ anh thì lại bị ánh mắt sắc lạnh tia đến:

"Dép của cậu đâu?"

Cậu nghe anh nói liền cúi xuống nhìn bàn chân trần ở trên đất, lúc này mới ý thức được độ lạnh của sàn nhà, các ngón chân liền lập tức co quắp. Lúc nãy là do buồn chán nên cậu đã sớm đá văng dép lê ở dưới đất ra xa mất rồi.

Ngước mặt lên nhìn anh, nở nụ cười có phần hơi ngu ngốc sau đó loay hoay tìm dép lê ở dưới đất.

Park Jimin tiến đến, thuận tay đẩy cậu ngồi lại trên giường, còn bản thân cúi xuống nhặt hai chiếc dép nằm ở hai bên góc phòng, sau đó đưa đến đặt ngay ngắn bên chân cậu, miệng lẩm bẩm:

[VMin/ Textfic] Chú! Tôi muốn chăm sóc chú cả đời!Where stories live. Discover now