Chương 11 : Phiên ngoại Dương Thuần

7.1K 337 25
                                    

Tôi và cô ấy học với nhau từ năm nhất đại học , đối với tôi mà nói thì Vân Di lúc ấy không trong tầm để ý và quan tâm của tôi.

Theo để ý thoáng qua của tôi thì cô ấy chính là dành cho mọi người một cái nhìn kiêu ngạo , lạnh nhạt và khó gần . Vì tính cách như vậy nên danh tiếng của cô ấy ngày một khó nghe , cũng khó kết bạn .

Năm tháng đại học cứ thế qua đi chẳng mấy chốc tôi còn tầm nửa năm nữa thì tôi tốt nghiệp .

Sự ồn ào của lớp học , tiếng nói chuyện nhiều đến mức khó chịu bỗng vì giọng nói êm dịu thanh thoát vang lên khiến cho tôi chú ý .

" Chào cậu , tôi có thể ngồi đây được không "

Đó là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện , ánh mắt của cô ấy khẽ nheo lại đợi chờ câu trả lời từ tôi cùng một nụ cười tươi  ... Thật gần !!! tôi ... lần đầu tiên nhìn cô ấy một khoảng cách gần như thế . 

Vì sự ngạc nhiên ấy mà tôi đã đơ trong vài giây rồi để che giấu sự bối rối của mình mà nhàn nhạt gật đầu.Vân Di rất tự nhiên mà ngồi cạnh tôi , tôi còn có thể cảm nhận hương thơm thoang thoảng của cô ấy . Cô ấy rất xinh đẹp , đẹp một cách tinh xảo .

Tôi không biết rằng mình đã vô thức quan sát hành động của cô ấy ,  cách Vân Di vén tóc , hàng mi dài khẽ rung nhẹ khi cô ấy bật tiếng cười nhỏ hay điệu bộ nhíu mày suy tư của Vân Di .... đúng là thu hút .

Tôi buồn cười trong lòng khi cô ấy thẳng thừng đối đáp với Mỹ Hạnh và điệu bộ chán nản khổ sở tiếp thu môn học . Quả thật tôi thấy Vân Di rất giống một đứa trẻ nhỏ , còn đâu bộ dạng cao lãnh , kiêu ngạo mà người khác bàn luận về cô ấy . Đúng là miệng lưỡi thiên hạ , đúng là không nên tin .

Tôi cố ý ở lại khi nghe cô giáo nhắc muốn gặp riêng cô ấy , lấy cớ là quay lại lấy sách để nhận dạy thêm cho Vân Di khi cô giáo bàn về việc học của cô ấy . Bản thân tôi cũng không rõ chính mình bị làm sao nữa , chỉ là có ý nghĩ muốn giúp cô ấy.

Thời gian giúp cô ấy học cứ thế trôi đi. Chợt nhận ra rằng việc trêu đùa cô ấy thật thích thú . Tôi thích cái cách mà cô ấy giận dỗi , thỉnh thoảng trừng mắt với mình khi được tôi giao cho một núi bài tập . Tôi rất hồi hộp nghe được lời đồng ý của Vân Di đi chơi cùng với tôi khi mẹ cô ấy đề nghị . Cả đêm ấy tôi mất ngủ , nghĩ đến việc đi chơi với cô ấy  , lên kế hoạch thật tỉ mỉ ... liệu đây ...có được gọi là hẹn hò không như trong mấy quyển sách không nhỉ ?

Hình như cô ấy không có hứng thú với mấy trò chơi ở khu công viên thì phải , tôi tưởng con gái hầu hết đều thích đến những nơi này chứ . Lần sau nhất định phải tìm hiểu kĩ sở thích của cô ấy mới được .

Tôi rất tức giận khi Mỹ Hạnh tìm Vân Di gây chuyện , tôi mong là cô ấy không hiểu nhầm gì cả , tôi với Mỹ Hạnh chỉ bạn hàng xóm từ nhỏ . Tuy vậy tôi cũng có thất vọng ... mong cô ấy ... ghen ...vì tôi.

Tôi biết Vân Di lấy điện thoại của tôi mà nghịch , với tính của cô ấy nhất định là cô ấy sẽ tìm cách mà trả thù tôi . Tôi đã cố tình để lại điện thoại để nhìn được vẻ mặt của cô ấy khi thấy điện thoại của tôi tuy vậy ngoài sự ngạc nhiên ra thì cô ấy không biểu cảm gì... thật sự tôi thấy có chút mất mát. Tôi phải cài mật khẩu bởi sợ rằng nếu cô ấy mở được điện thoại tôi sẽ biết được tôi chụp trộm cô ấy rất nhiều ... cô ấy có nghĩ tôi là kẻ biến thái không nhỉ ?

Mau xuyên: Nam thần cuồng yêu thành nghiệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ