Ở bên trong, Diệp Phương Uyên cũng không nói nổi một lời. Nàng ta chỉ biết mẫu thân mình đã mua chuộc bà vú hại hài tử của chính thất, nhưng chuyện tự tay bóp chết hài tử kia... Không thể nào, mẫu thân nàng sẽ không làm vậy!

- Ngươi nói dối!

- A... - Diệp Phương Nhã cười đầy bi thương - Ta cũng ước rằng những gì mình nhìn thấy khi đó đều là giả.

- Ngươi... ngươi nói những lời này là có ý gì! - Diệp Phương Uyên vẫn không dám tin, run rẩy hỏi - Chuyện này không liên quan đến ta!

- Chỉ là muốn cho ngươi biết vậy thôi, dẫu sao cũng là chuyện của mẫu thân ngươi, chẳng thể giấu cả đời được. Phụ thân biết chuyện năm đó, nhưng vì thương ngươi mà để mẫu thân ta chịu ủy khuất, ngươi đối với phụ thân và mẫu thân ta thu liễm một chút, coi như tích đức giúp mẫu thân ngươi đi. - Diệp Phương Nhã đứng dậy, đi ra ngoài cửa - Thứ lỗi ta nói thẳng, chuyện nhập cung làm phi tần, ngươi đừng hòng mơ tưởng tới.

Nói đoạn, nàng đi lướt qua Diệp Phương Uyên ra phía cửa. Bên ngoài đã sớm không có bóng người, mà Diệp Phương Nhã cũng không còn đủ sức quan tâm chuyện đó nữa. Quá khứ đau thương ấy vẫn luôn là một nỗi ám ảnh trong nàng, đến bây giờ, khi chính bản thân đang mang trong mình một sinh linh bé nhỏ, nỗi bất an và hoảng loạn ấy lại ùa về. Mới chỉ là chuyện tranh sủng giữa hai nữ nhân trong gia đình bình thường đã như vậy, liệu nàng có thể an ổn sinh ra hài tử của mình hay không?

Bước chân vô định đi ra phía ngoài, hai mắt đã sớm mờ nước, Diệp Phương Nhã loạng choạng thiếu chút nữa liền ngã xuống, lại vừa vặn rơi vào lồng ngực ấm áp của Hoàng đế. Lắng nghe tiếng tim đập đều đều trong ngực người kia, nàng rốt cuộc không kiềm chế được mà khóc thành tiếng. Nàng thực sự rất sợ. Nếu, chỉ là nếu, có kẻ nhẫn tâm như mẫu thân của Diệp Phương Uyên, vậy nàng phải làm sao? Nếu đứa trẻ này lặp lại tình huống như đệ đệ nàng năm ấy, nàng sẽ không chịu nổi mất.

Dường như hiểu người trong lòng vì sao rơi lệ, Mạc Kỳ Thiên ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu nhẹ giọng an ủi:

- Tin tưởng trẫm, trẫm sẽ bảo hộ thật tốt mẫu tử nàng.

Khóc mệt rồi, Diệp Phương Nhã dù không muốn vẫn biết điều mà rời khỏi vòng tay của Hoàng đế. Nhìn đôi mắt hồng hồng của nàng, Mạc Kỳ Thiên cũng không biết phải nói gì hơn, chỉ lặng lẽ vuốt nhẹ mái tóc rồi nắm tay nàng ra khỏi Hoàn các, trở về Di Hòa cung. Về đến nơi, hắn nhanh chóng phân phó người làm trà nóng rồi cùng nàng ngồi xuống nhuyễn ỷ. Diệp Phương Nhã không hỏi hắn đã nghe được những gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Mạc Kỳ Thiên thở dài, cất giọng:

- Tin tưởng trẫm.

Giống như lại nghĩ đến chuyện gì khác, Mạc Kỳ Thiên ngập ngừng, cuối cùng vẫn quyết định:

- Về muội muội của nàng, trẫm sẽ không cho nàng ta tiến cung, cũng tìm cách để nàng ta đi xa nơi này một chút, không để nàng phải khó chịu khi gặp mẫu tử họ nữa.

- Hoàng thượng? - Diệp Phương Nhã ngẩng đầu nhìn hắn. Chuyện khiến Hoàng đế không tuyển Diệp Phương Uyên vào cung đúng là kế hoạch của nàng, nhưng việc để nàng ta đi khuất mắt... Rốt cuộc là đứa bé trong bụng nàng quan trọng với hắn đến vậy sao?

- Nàng chỉ cần nhớ bản thân đang mang thai, đừng để bản thân có những cảm xúc tiêu cực như vậy, sẽ ảnh hưởng tới hài tử. Còn có thời tiết mấy ngày tới sẽ trở lạnh, nếu không cần thiết thì đừng ra khỏi cung, có biết không? - Mạc Kỳ Thiên nhắc nhở - Trẫm sẽ qua Di Hòa cung thường xuyên, nếu nàng thấy chán có thể tìm vài cung nhân biết diễn hí kịch tới, nhưng tốt nhất là đừng ra ngoài một mình.

Nữ tử thời kì đầu mang thai cần tuyệt đối chú ý, hắn cũng biết điều ấy, nên sẽ tuyệt đối không để nàng đi khỏi Di Hòa cung một mình. Hài tử này đối với hắn thực sự có ý nghĩa, hắn không mong có bất kì một bất trắc nào.

- Thần thiếp biết rồi. - Diệp Phương Nhã thỏa mãn dựa vào vai Hoàng đế, nhắm hờ mắt. Nếu sau này có thể mãi như ngày hôm nay thì thật tốt...

[Cổ trang, Cung đấu] Hậu cung tranh sủng truyệnDär berättelser lever. Upptäck nu