Quyển 3 - Chương 20

292 4 0
                                    


Khi Thập Tam đặt chân lên xe ngựa, thấy Đường Khanh đang cuộn mình nằm ngủ. Thân binh báo cáo, nói khi trời sáng nguyên soái mới chợp mắt được, đã ra lệnh cho quân đội tiếp tục hành quân về phía Đông Bắc, hội hợp với đại quân Quân Hòa ở cách đó ba trăm dặm.

Thập Tam bèn ôm kiếm ngồi dựa vào vách xe ngủ thiếp đi.

Khoảng một canh giờ sau, hắn mở mắt, thấy Đường Khanh cuộn mình trong cái áo lông cáo, sắc mặt nhợt nhạt mà ửng đỏ, đôi mắt đen dịu dàng sáng rực, trước mặt bày một bàn cờ, đang chăm chú tự mình đấu cờ.

Thập Tam vén rèm xe ra, nói:

- Thuốc! - Thuốc sắc xong nhanh chóng được đưa tới, Đường Khanh uống xong, thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn đệ đệ mình một cái. Có lẽ vì thuốc quá đắng nên Đường Khanh thoáng cau mày, Thập Tam móc mấy quả nhỏ màu đỏ trong ngực ra, đưa lên miệng hắn.

Lúc này Đường Khanh mới ngước lên nhìn hắn:

- Ở đâu ra?

- Hái.

- Tối qua hái lúc ra ngoài ư?

- ...

Đường Khanh nhặt một quả lên, chầm chậm nhai trong miệng, ném hạt quả đi, lạnh nhạt nói:

- Đệ đã phạm vào quân kỷ.

- Ừm.

Ngón tay Đường Khanh gõ mấy cái lên mặt bàn:

- Cho dù là đệ đệ của ta thì cũng không thể ngang ngược tới mức ấy.

- Huynh sẽ giết hắn. - Thập Tam lặng lẽ nói. - Huynh lừa đệ.

Đường Khanh nhìn hắn mấy giây, đột nhiên bật cười:

- Không sai, đệ rất hiểu đại ca. Tối qua nếu bắt được hắn, ta tất sẽ diệt trừ hậu hoạn, quyết không như Triệu Phách, nuôi hổ trong nhà.

Thập Tam ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh, bộ dạng ấy như muốn nói, đệ không thẹn với lòng.

Đường Khanh đột nhiên chuyển chủ đề:

- Có biết năm xưa khi Triệu Phách phái người tới, vì sao ta và phụ thân lại giúp Thanh Luân không?

- Không biết.

Ánh mắt Đường Khanh thâm trầm, ngữ điệu bình thản:

- So với Quân Hòa thì Đại Tư như một lão già với hàng nghìn vết thương lở loét. Người Tư chú trọng dòng dõi, huyết thống cao sang không có kẻ bần hàn, lũ hạ tiện thì chẳng thuộc dòng sĩ tộc. Hoàng đế Đại Tư cai trị hà khắc, hiếu chiến vô độ, đã có khi nào đối xử nhân từ với bách tính? Thậm chí chế độ nô lệ khó có thể tin được vẫn còn tồn tại ở đây. Trong mắt người Tư, nô lệ Thanh Luân làm tôn lên vẻ cao quý của họ, nhưng trong mắt ta, đó là hành vi đại nghịch bất đạo, tất bị trời phạt. Ta giúp Triệu Phách không phải vì muốn ngư ông đắc lợi, mà là không nỡ nhìn người Thanh Luân đời đời phải làm nô lệ.

Thập Tam gật đầu. Đường Khanh nói tiếp:

- Ta nói với đệ những điều này là muốn đệ biết, có thể Bộ Thiên Hành của đệ là một người tốt, nhưng Đại Tư sau lưng hắn lại là một quốc gia mục nát. Ta nói Quân Hòa tất thắng, không phải vì binh lực của chúng ta mạnh hơn Đại Tư, mà là vì lòng dân hướng về chúng ta. Thế nên, đệ biết sai chưa?

Thập Tam trầm mặc giây lát, gật đầu:

- Sai rồi. Không hối hận.

Đường Khanh không giận mà cười, điềm tĩnh gật đầu:

- Được, người đâu!

Thân binh vén rèm xe lên.

- Trói lại. - Đường Khanh rũ mắt.

Thân binh thoáng do dự, ánh mắt Đường Khanh lạnh lẽo quét qua, thân binh không dám chần chừ thêm, bước lên bắt Thập Tam. Thập Tam đứng yên bất động, cố chấp nhìn Đường Khanh.

Đường Khanh uống một ngụm trà, thong thả nói:

- Muốn ta thông cảm cho đệ cũng được. Ta đã sắp xếp một mối hôn sự, sau khi quay về Thừa Dương, lập tức bái đường thành thân, đưa vào động phòng. Trong vòng một năm phải sinh con trai, ta sẽ không tính toán lỗi lầm của đệ ngày hôm nay nữa.

Thập Tam lặng thinh, Đường Khanh xua tay, thân binh bèn giải hắn đi.

Trời sáng, Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt đã gặp lại chúng nhân. Mọi người nhìn thấy liên hoàn nỏ đều vô cùng cao hứng.

Bộ Thiên Hành chắc chắn Đường Khanh sẽ không truy kích, bởi vậy đội ngũ không hành quân quá nhanh. Chàng với Phá Nguyệt cưỡi chung một con ngựa, bảo nàng tựa vào lòng mình nghỉ ngơi.

Phá Nguyệt nghiêng đầu, giơ cây nỏ trong tay lên, thở dài:

- Người Quân Hòa lợi hại thật, vũ khí mới liên tục xuất hiện. Tiếc là thiếp... haiz.

Bộ Thiên Hành không mấy để ý tới tiếng thở dài của nàng, chỉ gật đầu nói:

- Hôm nay lấy trộm được cây nỏ này đúng là bất ngờ, quay về giao cho đại tướng quân, ra lệnh cho đội Công binh phải làm theo ngay.

Phá Nguyệt yên lặng, rồi nói thẳng:

- A Bộ, vũ khí của Đại Tư so với Quân Hòa vừa thua về nhân tài, vừa thua về chế tạo. Hay nói cách khác, thua một cách căn bản. Tuyệt đối không thể dựa vào việc mô phỏng một, hai loại vũ khí là có thể cân bằng được. - Ngừng một lát. - Sau này khi chàng dụng binh, cần phải thận trọng hơn nữa.

Bộ Thiên Hành ôm chặt nàng vào lòng, dịu dàng nói:

- Ta cũng nghĩ như thế! Vũ khí cố nhiên là lợi hại, nhưng sau này ta sẽ thận trọng khi cầm quân chỉ huy, chưa chắc đã thua. Ha ha, Nguyệt Nhi hiểu nhiều quá, có nàng làm quân sư của ta, vi phu một ngày sẽ tự cảnh tỉnh mình ba lần...

Phá Nguyệt bật cười:

- Miệng lưỡi giảo hoạt!

Bộ Thiên Hành lại thì thầm kể cho nàng nghe chuyện hôm qua mình suýt thì bị bắt. Phá Nguyệt giật mình, chàng cười hỏi:

- Nàng đoán xem, người cứu ta là ai?

Phá Nguyệt thất thanh:

- Thập Tam?

Bộ Thiên Hành gật đầu. Phá Nguyệt biến sắc:

- Vậy tướng lĩnh bên đó hôm qua là...

Bộ Thiên Hành thở dài:

- Tiếc rằng binh mã trong tay ta quá ít, hắn lại có vũ khí lợi hại. Nếu bắt được vị tiểu nguyên soái này thì việc Bắc phạt của chúng ta có thể coi là đã thành công một nửa. Chỉ không biết là Thập Tam có bị trừng phạt không? Nghe nói Đường Khanh trị quân rất nghiêm, hắn giúp ta, ta cảm thấy thật có lỗi với hắn.

Trong đầu Phá Nguyệt hiện lên hình ảnh trầm mặc và đáng yêu của Thập Tam, bất giác cảm thán:

- Nếu không cần phải đánh nhau thì tốt quá!

Bộ Thiên Hành lặng thinh.

Lúc này, một thân binh vội vã lao tới, nhào tới trước ngựa, hô to:

- Tướng quân! Năm mươi dặm phía trước phát hiện có hàng vạn đại quân! Đang đi nhanh về phía chúng ta!

Chúng tướng thất kinh, Bộ Thiên Hành nhướng mày:

- Là địch hay bạn?

Thân binh hô to:

- Họ... giương cờ Thanh Luân vương.

Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt cùng thất thanh:

- Tiểu Dung? - Chúng tướng cũng vô cùng hoan hỉ:

- Là Thanh Luân vương!

Bộ Thiên Hành sửng sốt, mừng rỡ:

- Tiểu Dung tới rồi ư? Đúng là trời giúp ta! Ra lệnh cho toàn quân lập tức quay đầu, truy sát Đường Khanh! Lập tức thông báo cho Thanh Luân vương, bảo ngài tăng tốc độ hành quân, tạo thành thế hợp công với chúng ta! Mau đi!

Mộ Dung Trạm xuất hiện ở nơi này không phải là ngẫu nhiên.

Khi chàng mới tới Thanh Luân, Hoàng đế đã hạ mật chỉ, bảo chàng tranh thủ luyện binh, trợ giúp Bắc phạt. Tuy rằng hiện giờ Hoàng đế đối với chàng rất xa cách, nhưng đề cập tới việc đại sự, thái độ vẫn vô cùng rõ ràng. Cho tới gần đây, Đường Khanh đưa quân xuống phía Nam, đại quân Bắc phạt dừng lại không tiến, Hoàng đế nghĩ tới cánh quân của chàng, bèn phái chàng thống lĩnh năm vạn quân Thanh Luân xuất chinh.

Ba ngày trước chàng đã hội hợp với Triệu Sơ Túc. Nhưng chờ lâu không thấy Bộ Thiên Hành tới, dự cảm trên đường chắc chắn đã gặp chuyện gì trì hoãn, bèn xin quân lệnh của Triệu tướng quân, dẫn binh tới tiếp ứng.

Lúc này, chàng mặc bộ giáp bạc ngồi trên lưng ngựa, nghe thân binh của Bộ Thiên Hành nói rõ nguyên do, vô cùng mừng rỡ:

- Đường Khanh ở ngay phía trước? Truyền lệnh, làm theo lời Bộ tướng quân! Phải bắt sống Đường Khanh!

Hai canh giờ sau, chàng đích thân thống lĩnh quân tiên phong, thuận lợi hội họp với quân của Bộ Thiên Hành. Lúc này đã là sau ngọ, trời thu cao vời vợi, trước mặt là một dải đồi núi khô vàng, nhìn từ đằng xa, có thể thấy quân Đại Tư màu đen và quân Quân Hòa màu đỏ đang chém giết nhau ngay dưới chân núi. Chàng quan sát giây lát, nhanh chóng nhìn thấy cờ tướng quân của Bộ Thiên Hành ngay phía trước, lập tức thúc ngựa qua đó.

Khi tới trước mặt, quả nhiên thấy Bộ Thiên Hành và Phá Nguyệt hai người một ngựa, thần sắc nghiêm túc:

- Đại ca, đại tẩu! – Mộ Dung Trạm gọi to. Hai người đồng thời quay đầu, ai cũng lộ vẻ mừng rỡ. Bộ Thiên Hành lập tức thúc ngựa ra đón, cười nói:

- Tiểu Dung, đệ tới đúng lúc lắm. Nhân mã của Đường Khanh ở ngay phía trước, đệ mang theo bao nhiêu nhân mã?

- Ba vạn.

Nụ cười trên môi Bộ Thiên Hành rộng tới tận mang tai.

Khi thân binh tới báo cáo, quân Tư quay đầu đuổi theo, Đường Khanh giật mình:

- Chẳng nhẽ Bộ Thiên Hành có viện binh? Triệu Sơ Túc phái người tới sao?

Khi đó thân binh vẫn chưa nhìn thấy binh mã Thanh Luân, lắc đầu:

- Vẫn là số nhân mã đó.

Đường Khanh trầm tư giây lát, lắc đầu nói với Đường Hy Văn bên cạnh:

- Không đúng. Nơi này cách đại quân Đông Lộ của chúng ta chưa tới hai canh giờ đi đường, nếu Bộ Thiên Hành không chắc chắn bắt sống được ta thì không dám đuổi theo đâu. Truyền lệnh: Để lại năm trăm người đoạn hậu, toàn quân đi gấp, nửa canh giờ sau, nếu không thoát khỏi quân Tư thì toàn quân chia nhỏ ra, trốn vào núi sâu, hai ngày sau hội họp tại đại doanh Đông Lộ quân.

Đường Hy Văn sửng sốt:

- Nguyên soái, không được! Nếu toàn quân chia nhỏ ra thì ai bảo vệ sự an toàn cho ngài?

Đường Khanh kiêu ngạo đáp:

- Quân Đường gia là tâm huyết của phụ thân ta, sao có thể để hắn bắt hết được? Bộ Thiên Hành muốn bắt ta, các ngươi phân tán chắc chắn có thể thoát được chín phần mười. Mà hắn muốn bắt ta cũng không dễ dàng vậy đâu. Mau, truyền lệnh!

Thân binh nhận lệnh bước đi, Đường Hy Văn rút trường đao ra:

- Nguyên soái! Thuộc hạ tất sẽ bảo vệ ngài chu toàn thoát thân! - Đường Khanh gật đầu, nhớ ra một việc, nói:

- Đưa A Đồ tới đây.

Thập Tam được cởi trói, quay lại xe ngựa. Hắn vẫn chẳng tỏ vẻ gì, ngồi đối diện với Đường Khanh, cúi đầu yên lặng.

Đường Hy Văn đích thân điều khiển xe ngựa, lao nhanh trên đường núi. Thân xe lắc lư, Đường Khanh ngả nghiêng. Thập Tam lập tức đứng lên ngồi bên cạnh, giữ lấy cánh tay, bảo vệ xung quanh hắn.

- A Đồ, hôm qua không giết Bộ Thiên Hành, hôm nay hắn tới giết ta rồi. - Đường Khanh bình thản nói.

Thập Tam trầm giọng:

- Hắn mà giết huynh, đệ sẽ giết hắn.

Đường Khanh nghe thế thì bật cười:

- Không cần phải thế đâu. Đệ chỉ cần làm theo lời ta là chúng ta có thể thoát thân.

Tuy rằng có hàng vạn người bao vây ngọn núi cũng không thể làm tới mức không lọt một con kiến. Bộ Thiên Hành tâm tư kín kẽ, biết rằng phía Đông Bắc là đại doanh Đông Lộ quân của Quân Hòa, Đường Khanh tất sẽ trốn về hướng đó. Thế là chàng cùng Phá Nguyệt đề khí lao nhanh hết tốc độ, tới sơn cốc ở phía Đông trước.

Giang sơn bất hối - Đinh MặcWhere stories live. Discover now