CHƯƠNG 7: XUÔI THEO DÒNG NƯỚC

9.8K 216 25
                                    

  Hôm nay trời không có nắng, dòng sông mênh mông một thứ màu nâu xanh bí hiểm của rêu và thực vật dưới nước. Sông nước lợ nên không có quá nhiều loài sinh vật sống được mà chỉ có những sinh vật đặc trưng. Sáng sớm, trời vẫn còn nhuộm màu xanh xám, sương mù lảng bảng hai bên bờ, nhấn chìm mọi vật trong vẻ hư hư ảo ảo.

Thuyền có hai người chèo, cứ trôi nhè nhẹ đi. Vừa đi, ông Mười vừa kể chuyện:

"Tôi làm cái nghề vớt xác này cũng gần chục năm rồi, nhiều lúc cũng hãi, nhưng phải là cái duyên nên cứ làm, cứ giúp người. Xác người tầm 3-4 hôm là nổi, nhưng cũng có nhiều trường hợp xác bị mắc dưới sông hay trong xoáy nước chưa nổi ngay được. Phải giăng lưới ở cửa sông ngay từ ngày đầu thì tăng khả năng tìm thấy hơn. Thế nhưng mà mấy vụ tử tự thì hiếm khi thấy xác. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao...Thường thì là xác của những người đuối nước hoặc tự vẫn ở trên thượng nguồn trôi về dưới đây..."

Ông Lãng khẽ thở dài, nheo mắt.

"Thế có vụ gì ghê nhất mà bác từng làm chưa?"- Một người nhà ông Lãng cất tiếng hỏi.

"Ghê nhất có lẽ là vụ xác người trong xoáy nước ấy. Làm tôi hãi suốt mấy tuần không dám đi sông một mình nữa..."

"Như nào ạ?"

"Hôm đấy tôi đánh hàng lên chợ trên thành phố cả ngày, mệt phờ cả người. Mà không phải lúc nào cũng có tiền để bật thuyền máy chạy, hôm nào chở hàng nặng mà nhiều quá thôi. Thế là hôm đó tôi đánh hàng xong lại mướt mải chèo về. Chèo về đến gần cây cầu vào làng thì tôi thấy một thứ nhấp nhô vẫy vùng trong dòng nước. Bóng người đó cứ nổi rồi lại chìm xuống, cánh tay giơ thẳng lên trời vẫy vẫy tôi mong được cứu. Tôi nhìn cảnh đó thì cuống lắm, cái máu cứu người của tôi lại nổi lên. Thế là tôi chèo hết sức để kịp cứu người đó. Cứu người mà, chỉ cần chậm 1 tí thôi là không kịp nữa. Thế nhưng càng lại gần tôi lại càng thấy có sự lạ..."

"Lạ như nào cơ ạ?"

Ông Mười nói tiếp:

"Bóng người đó nhấp nhô lên xuống theo một nhịp cố định. Và sự thật đập vào mắt làm tôi ám ảnh đến giờ. Đến gần chỗ người đó, tôi phát hiện ra đấy là một cái xác, chứ không phải là người...Cái xác đó mở mắt trừng trừng, trông như vẻ là bất ngờ bị chết ấy, chứ không phải là nhảy tự vẫn hay gì...Tôi sợ lắm nhưng vẫn lấy gậy lưới ra quây vào, rồi định buộc theo thuyền kéo về. Cái xác người này rơi vào xoáy nước cứ lên cao rồi xuống thấp nên mới tạo cảm giác nhấp nhô vậy....Thế rồi tôi mắc vào tay kéo cái xác ra thì..."

Ông Mười nhắm mắt lại như hồi tưởng một ký ức đen tối.

"Cái xác chỉ có nửa thân trên thôi, ruột gan trương phềnh lòi hết ra ngoài. Nhìn cảnh đó tôi buồn nôn khủng khiếp nhưng vẫn phải làm. Điều kinh dị nhất là...rõ ràng ở xa...tôi thấy...cái xác đó có vẫy tay với tôi mọi người ạ...Vẫy tay lại gần ấy...Tôi sởn hết cả da gà..."

Câu chuyện mien man của ông Mười làm tôi nghĩ vẩn vơ rồi lim dim lúc nào không biết. Tôi cần phải tỉnh táo để nhìn đường sông hai bên. Thuyền đã đi được cả mấy chục phút rồi.

CẦU VONG PHÁCHWhere stories live. Discover now