CHƯƠNG 6: BÃ TRÀ

10.6K 223 3
                                    


           Bàn tay mạnh bạo đó kéo chân tôi xềnh xệch xuống dưới mép cầu. Lực kéo mạnh tới mức không hiểu một ông già hơn 40 tuổi như tôi có thể trụ được đến bao giờ khi không có bùa chú.

Đúng lúc tôi cảm giác như mình sẽ rơi thẳng xuống màn nước đen ngòm sâu hun hút thì một cánh tay nắm lấy cổ áo tôi giằng lại. Người tôi run lẩy bẩy, cố ngước mắt nhìn lên. Người đó cố gắng dùng mọi sức lực đế kéo tôi ngược lên. Thế nhưng lực kéo của con ma không hề dễ dàng để kháng cự.

"Lấy...lấy lá bùa màu đỏ kia..giúp tôi..nhanh với..."

Người đó cũng sững lại 1s rồi cố gắng với lấy đám bùa ở đằng xa. Thế nhưng chúng vẫn còn xa tầm với.

Thế rồi một cơn gió thổi mạnh lên phía bên kìa cầu, làm một số lá bùa tung lên trong gió.

Người đó, khéo léo vươn tay ra để bắt gọn lấy 1 lá bùa. Thật may hơn nữa, đó là lá bùa đỏ.

Bàn tay rắn rỏi đó đưa tấm bùa cho tôi như đưa miếng bánh cho người sắp chết đói là tôi.

Tôi vội vớ lấy lá bùa kẹp chặt lại, dùng khí thổi lửa. Luồng lửa phun ra sáng lòa, bàn tay ghê tởm kia buông tôi ra, rụt lại. Tôi bật ngã ra đằng sau, đè lên chân người vừa cứu tôi.

Tôi lồm cồm bò dậy, ho sặc sụa vì bị túm cổ áo lôi lên. Người kia cũng đứng dậy, phủi tay, phủi chân.

Tôi quay lại để nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn nhé...Ơ".

Tôi nhận ra người đó và chợt cảm thấy xấu hổ,

"Ơ! Ông nhà báo à!"

Đó chính là cô gái tôi vừa gặp chiều qua. Tôi vừa được cứu mạng bởi một cô gái kém hơn tôi chục tuổi. Cô gái đứng yên lặng trong đêm, màu tóc cháy cùng với ánh mắt nâu sâu thẳm. Ánh mắt ấy nhìn tôi dò hỏi, có chút khó hiểu. Ánh mắt đinh ninh ấy làm tôi nhớ tới một người. Một luồng cảm xúc dấy lên trong lòng tôi.

"Giờ này chú ra đây làm gì thế? Còn biết mấy món bùa cơ à?" Cô gái gặng hỏi.

"Đã bảo gọi là anh thôi..mà tôi không phải nhà báo!" Tôi bối rối đưa mắt ra chỗ khác.

"Thế anh là gì? Anh về đây làm gì?"

"Tôi là thầy pháp...được chưa..Tôi về giải quyết một vụ chết đuối ở trong đảo này..."

"Thật á?"

"Chẳng nhẽ lớn rồi tôi còn đi đùa cô...Thế đêm rồi cô ra đây làm gì?"

Cô gái im lặng và nhìn về phía cây cầu trân trân, không đáp.

Lặng im lát lâu, cô gái mới khẽ nói: "Biết đâu, tôi gặp được Thu..."

"Thu? Thu có phải cô gái hôm qua...."

Cô gái tên Hiệp chỉ thở dài. Người đâu mà tên con trai, tính tình cũng như con trai nữa.

"Nếu tôi không phải nhà báo, thì liệu cô có thể thoải mái mà giãi bày cho tôi nghe sự tình đằng sau vụ tự tử kia không...? Tôi thật sự cần biết để có thể giải quyết...Chẳng nhẽ cô bé Thu gì đó cũng đi qua đây và bị kéo xuống như tôi?"

CẦU VONG PHÁCHWhere stories live. Discover now