"Truyền ra thì thế nào? Mọi người có thể lưu ý giúp, không phải càng dễ tìm sao?" Ngu Quân Diệp khó hiểu, ngón tay Ngu Quân Duệ hướng lên trời, lại ôm quyền chắp tay. Ngu Quân Diệp bừng tỉnh đại ngộ, "a" một tiếng vẻ sợ hãi: "Hoàng thượng..."

"Suỵt!" Ngu Quân Duệ gấp đến độ lấy tay che miệng y: "Đại ca nhỏ giọng một chút."

"Nếu Hoàng thượng biết, sắp tới ân khoa rồi, cơ hội cha vất vả tranh thủ sẽ mất." Ngu Quân Diệp nhỏ giọng nói, gấp đến độ kéo tay áo Ngu Quân Duệ, vội vàng hấp tấp hỏi: "Vậy phải làm sao? Làm sao bây giờ..."

"Đệ nghĩ việc này đại ca còn phải ra mặt." Ngu Quân Duệ trầm ngâm chốc lát nói: "Đã không thấy cha, mẹ lại phái người tới tất cả các phủ hỏi thăm, nhưng đệ và huynh đều chưa lộ diện, chúng ta có thể mượn cớ này che giấu, nói với bên ngoài chúng ta cùng nhau ra ngoài. Bên Trình gia huynh lên tiếng để gây sự chú ý, sau đó, đến Diêu gia, nói thật với Diêu đại nhân, xin ngài hòa giải trước mặt hoàng thượng, hoặc xin chủ ý.

Trình gia dễ nói, nhưng Diêu gia? Mặt Ngu Quân Diệp trầm xuống, rầu rĩ nói:"Quân Duệ, huynh đi Trình gia, đệ đến Diêu gia, được không?"

"Đệ ư?" Ngu Quân Duệ nhíu mày, "Đại ca huynh là con rể Diêu gia, chuyện lớn như thế, huynh không ra mặt mà để đệ thay, Diêu đại nhân sẽ nghĩ thế nào? Lúc này không phải thời điểm hành động theo cảm tính, quãng đời còn lại của cha đều trông mong vào cơ hội này, hai huynh đệ ta nên bảo trụ nó thay ông mới đúng."

Ngu Quân Duệ nói có tình có lý, việc này không nên chậm trễ, Ngu Quân Diệp không cam lòng đứng lên, đi chầm chậm ra ngoài.

"Nương thấy, Diêu Ý Chân thích con, Duệ Nhi, vì sao con không tranh? Nếu cưới được Diêu Ý Chân..." Sau khi Ngu Quân Diệp đi ra ngoài, Lưu Thị hoàn hồn trong sự đả kích của việc Hoa Ẩn Dật xuất hiện, không nhịn được khích lệ Ngu Quân Duệ.

"Nếu cưới được Diêu Ý Chân, vị trí gia chủ nhà họ Ngu, tước vị Ân Bình hầu, đều là của tôi, đúng chứ?" Ngu Quân Duệ lạnh lùng đánh gãy lời nói của Lưu Thị, ánh mắt lạnh bắn về phía Lưu Thị, nhấn mạnh từng chữ một: "Mẫu thân à, tôi chỉ lấy Tố Tố, xin bà nhớ kĩ điều này."

Lộ mặt với Lưu Thị, Ngu Quân Duệ sải bước rời Trọng Hi Đường.

Ngu Diệu Sùng mất tích khẳng định có quan hệ với chuyện bọn người Thạch Đầu đột nhiên bị phái đi quê cũ, muốn biết ẩn tình, đi cố hương hỏi là biết, nhưng Xương Bình cách Giang Ninh rất xa, đi rồi lại về thì có khi ân khoa đã qua từ sớm.

Ngu Quân Duệ cũng không thèm để ý vinh hoa phú quý Ngu gia, hắn chỉ nghĩ mau lập thành hôn sự với Diệp Tố Huân, nếu Ngu Diệu Sùng mất ghế chủ khảo, chắc hẳn sẽ khó mà vui trong thời gian dài, chuyện chung thân của hắn không biết sẽ kéo dài tới khi nào.

Ra Trọng Hi Đường rồi, Ngu Quân Duệ đi về phía chỗ Thạch Đầu ở, hắn muốn nhìn một chút xem Thạch Đầu có để lại thư cho hắn không.

Gian phòng nhỏ, muốn tìm gì liếc sơ qua đã thấy, Ngu Quân Duệ cẩn thận tra tìm, không thấy có gì để lại. Trước đó Thạch Đầu là gã sai vặt theo bên người hắn, cũng biết chữ, giờ không lưu lại thứ gì, xem ra rất vội đi, hoặc là bị người canh chừng, không có cơ hội để thử lại.

Ra đến cửa, Ngu Quân Duệ quay đầu lại nhìn nhìn xung quanh, sau đó, ánh mắt dừng trên hai phiến lá. Bên ngoài phòng nhỏ không có cây cối, không có khả năng hai cái lá kia rụng rồi bị gió thổi vào đây, Ngu Quân Duệ cúi người nhặt, lá đã hơi khô, dường như đã bị rời cành rất lâu rồi.

Ngu Quân Duệ nhìn chăm chú lá cây chỉ chốc lát, ánh mắt quét qua mặt bàn, ở đó, vì không có người ở, đã bị một tầng bụi mỏng bao phủ, nhưng lại có chỗ không tro bụi.

Ngu Quân Duệ để hai mảnh lá lên đó, vừa khít.

Thạch Đầu muốn nói gì với mình?

Diệp? Diệp Tố Huân? Vì sao hai cái lá một bé một to? Diệp Tố Huân là đại tiểu thư, Diệp Tố Vân là Tam tiểu thư, chẳng lẽ Diệp Tố Vân tới Ngu gia ư?

Không có khả năng, cô ta sắp thành thân, Thương gia đã chuẩn bị xong phòng tân hôn, không có khả năng cô ta chạy tới Giang Ninh.

Ngu Quân Duệ không đoán ra, nhíu mày rời đi, xa xa đã thấy bóng dáng Lục La, nhìn bộ dạng có vẻ đi về phía Thính Đào các.

"Lục La."

"Nhị thiếu gia." Lục La quay đầu lại, nhìn xung quanh một lượt, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư nô tì tìm cậu có việc gấp, mời cậu đi một chuyến."

Màn che tơ lựa màu xanh nhạt buông xuống, cửa sổ mở rộng ra, gió nhẹ thổi qua, hoa lê tinh tế màu bạc thêu trên màn nhẹ nhàng lay động, rực rỡ trôi giạt. Lư hương làm từ vàng đang đốt huân hương, mùi hương lượn lờ quanh quẩn khắp phòng, tĩnh mịch nhưng đẹp đến lạ thường. Ngu Quân Duệ nhẹ nhàng nhấc màn lụa lên, Diệp Tố Huân đang dựa vào đầu giường nằm nghiêng, mày nhăn lại đầy khó chịu.

"Sao thế?" Ngu Quân Duệ cởi giày ngồi lên giường, kéo Diệp Tố Huân vào trong ngực, nhẹ nhàng mát xa cái trán.

Diệp Tố Huân cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: "Quân Duệ ca ca, muội nghi ngờ dì Mạnh là Hoa phu nhân."

"Ừ, bà đúng là Hoa phu nhân." Ngu Quân Duệ gật đầu, thấp giọng nói: "Buồn bực chuyện này ư? Đừng sợ, huynh sẽ nghĩ cách nhanh chóng lập thành hôn sự của hai ta, đại ca huynh và Diêu Ý Chân có hôn ước trên người, dù bà biện hộ thay đại ca huynh trước mặt cha, cũng không thể thay đổi được gì."

"Muội không lo lắng chuyện này." Diệp Tố Huân ôm eo Ngu Quân Duệ, vùi đầu vào trong lồng ngực vững chắc, sầu muộn hỏi: "Huynh đã từng thấy bức vẽ Hoa phu nhân chưa?"

"Chưa, chẳng biết tại sao, lẽ ra năm đó tên Hoa phu nhân nổi danh Giang Ninh như thế, đáng ra phải có tranh, thế mà chưa bao giờ huynh thấy ở ngoài, trong phủ cũng không có, dù là đại ca, cũng chưa bao giờ thấy lần nào."

Ngu Diệu Sùng bởi vì mỹ mạo của Hoa Ẩn Dật mà rước nhục, sau khi chết Nghiêm Long sau khi chết, sử dụng một lượng bạc không nhỏ, thu hồi toàn bộ bức họa về Hoa Ẩn Dật trong thành Giang Ninh, kể cả những bức có trong phủ, cũng bị tiêu hủy cùng với lượng tranh mua về, vì vậy, ngoại trừ người thế hệ trước, lớp trẻ bây giờ đều chưa từng thấy bức họa Hoa Ẩn Dật, bức tranh trong Trình phủ, là do Trình phu nhân quả quyết, lại có một đoạn giao tình khó quên với Hoa Ẩn Dật, Ngu Diệu Sùng không sợ bà ta truyền bức họa của Hoa Ẩn Dật ra ngoài, nên cũng không bắt buộc bà phá hủy nó.

( Siêu Sắc, CĐ) Dụ Quân HoanWhere stories live. Discover now