Chương 297: [Ngoại truyện] - Tê Hà chết

869 12 0
                                    

Editor: Ánh Quyên

Chớp mắt một cái, đã là ngày đông khí trời giá rét, nhưng trong đại điện vẫn ấm áp như mùa xuân.

Tê Hà công chúa ngồi ở phía trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn hoa viên xa xa, hồ hoa sen từ lâu đã không còn đóa hoa nào, chỉ là có thêm một tầng băng tuyết. Dù thế nào thì Tê Hà vẫn không chịu thân cận với hài tử, thậm chí không muốn nhìn khuôn mặt của nó. Hoàng đế thông cảm cho tâm tình của nàng, lo lắng nàng thương tổn tới mình, cả ngày lẫn đêm đều coi chừng nàng, mà tinh thần của nàng lại giống như bị phá hủy triệt để, phần lớn thời gian đều lặng lẽ không nói, thần tình hoảng hốt. Người trong Tử Thần điện đều đồn đãi trong tối, Tê Hà công chúa đã điên rồi. Nhưng mà nàng biết mình không điên, chỉ là muốn như vậy mà thôi.

Oa —— một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.

Trong hoảng hốt Tê Hà nghe được tiếng khóc, thoáng cái giật mình tỉnh giấc, vội vã đứng lên, ở trong toàn bộ cung điện tìm kiếm khắp nơi, các cung nữ hai mắt nhìn nhau, không biết làm sao.

"Có nghe thấy không? Nó đang khóc! Bảo bảo của ta đang khóc!" Nàng giống như nói mê.

Nét mặt cung nữ hiện ra vẻ vui mừng, cuối cùng công chúa cũng nhớ ra con của mình sao? Nàng vẫn đang đắm chìm trong tâm trí của mình, căn bản chưa hề quan tâm đến đứa bé này, xem ra hôm nay bệnh của công chúa đã đỡ hơn rồi. Vì vậy, các nàng nhanh chóng đưa nôi của hài tử đến trước mặt Tê Hà công chúa, đồng thời chú ý cử động của nàng. Tê Hà đi tới bên nôi, động tác ôn nhu ôm lấy hài tử còn bọc tã lót, nhẹ nhàng mà dụ dỗ, nét mặt tràn đầy mẫu tĩnh. Hài tử ở trong lòng mẫu thân, rất nhanh ngọt ngào thiếp đi. Tê Hà thỏa mãn thở dài một hơi, đặt cái trán lên gò má non mềm của hài tử.

Tê Hà chấp nhận, nàng biết cả đời này không có cách nào bỏ qua gánh nặng trong lòng, nhưng còn đứa bé này, nàng khẩn cầu ông trời có thể tha thứ cho nó, nếu ông trời có trách phạt, nàng nguyện ý gánh chịu một mình. Người ta nói, trẻ con cũng sẽ có ký ức, nàng vẫn không chịu tới gần nó, chỉ là không muốn trong đôi mắt hồn nhiên non nớt của nó sẽ lưu lại kí ức về người mẫu thân này. Nhưng bây giờ, thời gian đã càng ngày càng ít...

Tê Hà vừa vuốt ve mái tóc tơ của đứa nhỏ, vừa lặng lẽ chảy nước mắt, càng suy nghĩ nước mắt của nàng càng không thể ngừng lại.

Đúng lúc này, hoàng đế mệt mỏi bước vào, trên vai áo lông chồn của hắn phủ đầy tuyết trắng, trên khuôn mặt tuấn mĩ vẫn còn đọng lại những bông tuyết, cung nữ vội vàng đi tới giúp hắn cởi áo choàng xuống, hắn mỉm cười, nhanh chân bước tới, nhưng khi nhìn thấy mặt Tê Hà đầy nước mắt, mặt hắn lập tức trầm xuống.

Tê Hà vội vàng đem đứa nhỏ đặt lại vào trong nôi, cúi đầu lau đi nước mắt, đến khi ngẩng lên lần nữa thì vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh: "Bệ hạ."

Hắn cuống quít chạy vội tới, nâng mặt của nàng lên: "Sao vậy, ai khiến nàng tức giận?"

Tê Hà công chúa nhìn hắn, ánh mắt đen láy, giống như hồ nước thật sâu, mang theo tất cả bi thương cùng đau lòng, nhưng mà chờ hoàng đế định thần lại, nàng nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười: "Ta ở đây rất tốt, không ai chọc giận ta."Hoàng đế sửng sốt, sắc mặt không vui, mà lại âm trầm hỏi: "Không được lừa dối ta, nếu rất tốt vì sao khóc? Rốt cuộc người nào dám nói xằng bậy ở bên tai nàng? Có phải hoàng hậu lại tới đây đúng không, nàng ấy thật to gan!"

Tê Hà vội vàng giữ chặt hắn: "Không phải, không phải,chuyện này không liên quan tới Hoàng hậu nương nương. Là ta thấy ngài quan tâm tới hai mẹ con ta như vậy, những ngày gần đây cũng không đến hậu cung, lo lắng sẽ nổii lên những tin đồn không hay, đối với con trai của chúng ta cũng không tốt lành gì. Đây chỉ là do ta lo lắng cho con, nương nương không hề làm gì..."

Hoàng đế nhíu nhíu mày, từ sau khi Tê Hà sinh, tinh thần luôn hoảng hốt, ngày đêm bất an, hắn biết rất rõ nguyên nhân là từ đâu, nhưng lại không có cách nào giải quyết. Tê Hà tin Phật, nàng tin vào nhân quả luân hồi, thiện ác báo ứng, cho nên nàng sợ tình cảm của bọn họ làm thần linh nổi giận, sau này sẽ giáng tội lên đứa con của bọn họ. Nhưng hắn không tin, hắn sinh ra không lâu thì từ một thái tử biến thành tù nhân, bị nhốt trong tù chịu mọi tra tấn, ăn những thứ bẩn thỉu, uống thứ nước thừa, hơi chút là phải chịu sự trào phúng của ngục tốt, bắt đầu từ khi còn nhỏ, mỗi khi mặt trời lặn, màn đêm buông xuống là lo lắng lúc đó sẽ đến giờ chết của mình, những việc như vậy không phải người nào cũng có thể chịu đựng được. Nếu không phải Tê Hà luôn ở bên cạnh hắn, thì có lẽ hắn đã chết từ lâu rồi.

Tê Hà của hắn đáng yêu như vậy, dịu dàng như vậy, nàng là ánh sáng hi vọng duy nhất trong cuộc sống tăm tối của hắn, nàng so với hắn rất gầy yếu, rất nhỏ bé, rõ ràng là sợ tới mức không ngủ được, nhưng vẫn luôn an ủi, bảo vệ hắn. Khi đó, hắn chỉ là tù nhân, sống ở trong ngục giam không thấy ánh mặt trời, thậm chí còn không thể nhận ra mặt của Tê Hà, nhưng hai người họ yêu nhau, không vì thân phận, địa vị, tướng mạo, chỉ đơn giản như vậy. Sau này, hắn trở thành vua của một nước, bên người có rất nhiều phi tử. Nhưng hắn biết, tình yêu của các nàng căn bản không dành cho bản thân hắn. Các nàng tôn sùng thân phận, dung mạo anh tuấn, đầu óc anh minh của hắn. Nực cười, nếu các nàng thấy thiếu niên ở trong ngục kia, lúc nào cũng sợ hãi ngày đêm không ngủ được, đến lúc đó e là liếc mắt một cái cũng không ai muốn nhìn hắn.

Trên đời này không ai quan trọng bằng Tê Hà, nhưng từ khi nàng bệnh, không thèm quan tâm đến đứa con thân sinh của mình dù chỉ một lần. Nhìn bộ dáng của nàng bây giờ, chắc hẳn nàng nhớ ra đứa con này là của hai người bọn họ, tất cả đều là chuyển biến tốt đẹp...

Hắn nhìn Tê Hà, ôn nhu nói: "Bùi Hoài Trinh là một con hồ ly giảo hoạt, Tê Hà, tốt nhất nàng nên tránh xa nàng ta một chút."

Tê Hà công chúa mỉm cười: "Hoàng hậu khác với những người kia, ta thấy nàng ấy thông minh, là nữ nhân rất có bản lĩnh, ta đang suy nghĩ, nếu như ngài không gặp ta trước, ngài cũng sẽ thích nàng."

Đôi môi mỏng của Nguyên Cẩm Phong nhếch lên thành một vòng cung châm chọc, trong đầu trong nháy mắt nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của Bùi Hoài Trinh, trong đầu trừ chán ghét cũng không còn cái gì khác: "Nàng rất thông minh, nhưng nàng không phải là Tê Hà của ta. Ngoại trừ Tê Hà, ta không yêu ai khác. Ta cho nàng ta địa vị tối cao, đây đã là giới hạn rồi, Tê Hà, đừng ép ta nữa."Ở trước mặt nữ nhân mà hắn yêu mến, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ xưng "trẫm", giữa bọn họ không cần phép tắc như vậy.

"Đương nhiên ta hiểu tâm ý của ngài, phần tình cảm của chúng ta đã kéo dài đến mức có cả hài tử. Nhưng được sủng ái quá nhiều đối với con của chúng ta thật sự không tốt, nếu ngài thật lòng thương hài tử, ta xin ngài, cho nó xuất cung đi, để một gia đình thương gia nuôi nó lớn."

"Tê Hà, nàng điên rồi! Đây là đứa nhỏ chính nàng sinh ra, sao nàng lại có thể nói như vậy?!" Hắn ngạc nhiên, trên mặt xuất hiện vẻ lo lắng trước nay chưa từng có.

"Nhưng nó không nên ra đời!" Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tê Hà công chúa hiện lên vẻ tuyệt vọng, ngón tay tự nhiên nắm chặt lấy quần áo của hắn "Ngàii và ta cùng là tội nhân, lẽ nào ngài muốn tội do chúng ta gây ra liên lụy đến hài tử nữa sao! Bây giờ nó còn nhỏ, cái gì cũng không biết, nhưng sau này nó lớn lên, ngài nói nó làm sao đối mặt với sự chỉ trích của mọi người được?!"

THỨ NỮ HỮU ĐỘC - Tần Giản ( Phần 2 )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ