Hai người họ giữ nguyên một tư thế trong thời gian rất lâu, tận cho tới khi trợ lý của Gia Nhĩ tới nơi, an toàn đưa hai người họ về đến nhà. Về đến rồi đương nhiên hai người về phòng riêng của mình. Họ quá mệt mỏi, cũng quá ngại ngùng để ngồi lại cùng nói về mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay. 

Nghi Ân cùng Vương Gia Nhĩ đặt lưng xuống giường lã đã cõ thể chìm vào giấc ngủ. Dù cho trong đầu họ vướng phải nhiều những vấn đề rắc rối chẳng thể giải thích thành lời, thế nhưng họ lại quá lười biếng để tiếp tực suy nghĩ và giải thích chúng. 

Sáng hôm sau, khi Nghi Ân thức dậy thì đã là tám giờ. Trở về như thường lệ, giờ này Vương Gia Nhĩ đã rời khỏi nhà để tới công ty. Nghi Ân đoán chẳng hề sai... Hắn luôn rời nhà lúc bảy giờ rưỡi. Cũng có thể là công việc của hắn ở Vương thị rất nhiều, hơn nữa là sếp thì cũng phải gương mẫu tới sớm, nhưng cũng có thể hắn đỡn giản chỉ muốn rời nhà để tránh mặt cậu. 

Nghi Ân chuẩn bị xong xuôi chỉ còn ngồi đợi Đài Phong tới đưa cậu xuống làm. Mọi chuyện quay trở về như bình thường cũng tốt, ít ra cậu sẽ không phải đứng tim trước những hành động ngọt ngào tới nỗi kỳ cục của Vương Gia Nhĩ. 

***

Bao nhiêu những dự án, giấy tờ trên bàn Vương Gia Nhĩ một ngón tay cũng chưa động tới. Trong đầu hắn lúc này thực sự chứa nhiều tâm sự. Đêm hôm qua hắn chỉ hơi say, thần trí vẫn còn tỉnh táo lắm. Từng cử chỉ, từng hành động, từng giây, từng phút, từng sự việc hắn đều còn nhứ rõ như in tạc trong tiềm thức. Hắn tự vấn bản thân, cũng tự hỏi cảm giác của mình với Đoàn Nghi Ân đến cuối cùng là như thế nào? 

Cây bút máy trong tay bị hắn xoay qua xoay lại không biết bao nhiêu lần, thực sự hắn chẳng thể tập trung vào công việc của mình. Gương mặt hoảng sợ của Đoàn Nghi Ân hơi nhợt nhạt dưới màu vàng trắng của đèn đường đêm hôm qua hiện lên khiến hắn có chút đau lòng. Rõ ràng hắn muốn yêu thương cậu ấy một chút, đối xử dịu dàng với cậu ấy một chút, vậy nhưng lại cứ cảm thấy có gì đó thực sự không đúng. Liệu rằng có phải chính bản thân hắn đang tự đặt ra rào chắn giữa hắn và cậu không? Hắn thật không đáng mặt nam nhi! Tại sao động chuyện tình cảm lại cứ lương lự không biết giải quyết? 

Vương Gia Nhĩ đập bút xuống bàn. Điều gì hắn cho là quan trọng hắn nhất địng giữ lấy cho bằng được, để sau này phải hối hận thì thật không tốt! 

Đúng lúc ấy, từ xa truyền lại tiếng gõ cửa khô khan. 

" Mời vào." Hắn nói, tư thế cũng nghiêm trang lại 

" Ngài Vương, Đoàn tiểu thư đã quay về. Cô ấy cùng Đoàn Phu nhân đang đợi Ngài ở phòng khách." Đó là trợ lý của Vương Gia Nhĩ. 

Một khoảng lạng đến gượng gạo kéo dài giữa hai người họ. Gia Nhĩ chỉ "ậm ừ" vài tiếng như đã hiểu trước khi trợ lý của hắn rời đi. Hắn nghe trong đầu nổ "bùm" một tiếng. Thực sự là một thảm hoạ. Quá tệ hại. Đoàn Mẫn ơi là Đoàn Mẫn... Người phụ nữ hắn từng yêu thương và ngưỡng mộ, hắn từng ngày nhớ đêm mong đòi cưới bằng được đột nhiên biến mất. Rồi tới khi hắn bắt đầu có cảm tình với em trai của cô ta thì cô ta lại quay lại. Trớ trêu quá Vương Gia Nhĩ à. 

Hắn day day hai huyệt thái dương. Khách tới không thể không tiếp, trước hết cứ phải ra bên ngoài đã. 

" Chào Đoàn phu nhân, chào chị, hai người tới đột ngột tôi đã đón tiếp không chu đáo rồi." Gia Nhĩ vô cùng mất tự nhiên bước tới. 

Người phụ nữ kia vài tháng trước hắn còn ra sức tán tỉnh, nay đã trở thành chị chồng. Gia Nhĩ thật muốn bật cười lớn. Đã một thời gian không gặp ngượi nọ, cô ấy vẫn vậy, xinh đẹp, quyền lực. Khí chất toả ra từ Đoàn Mẫn là cảm giác kiêu ngạo, tự tin, trái ngược hoàn toàn với Đoàn Nghi Ân. 

" Em rể, lâu rồi không gặp." Đoàn Mẫn đưa tay về phía Vương Gia Nhĩ, hắn cũng xã giao cùng cô nàng bắt tay. 

Vương Gia Nhĩ tiếp tục mất tự nhiên ngồi lại đối diện phía của hai mẹ con nhà Đoàn. Trong lòng hắn lại một lần nữa ngổn ngang nhiều những cảm xúc khó tả. Tại sao Đoàn Mẫn lại lựa chọn đúng lúc này để quay trở về, đúng cái lúc mà mối quan hệ giữa hắn và Đoàn Nghi Ân đang dần được cải thiện? Vương Gia Nhĩ nuốt khan. Tiếp tới hắn cũng không  biết mình nên làm như thế nào với bọn họ nữa... 

[Jark/Markson][Longfic] Chỉ Mình Anh Trong Thế Giới Của EmWhere stories live. Discover now