CHƯƠNG 47: Tác chiến cùng kẻ bám dai

2.3K 226 3
                                    



Tiêu Minh Khanh không phải hạn người dễ dàng bỏ qua.

Xem cái thái độ lãnh đạm của Tiểu Nhiễm đối với hắn vẫn cứ dai như kẹo kéo thế kia mà quấn lấy Tiểu Nhiễm liền biết thôi.

Thời điểm cuối tuầnTiêu Minh Khanh liền thẳng thắn trực tiếp tìm tới, Tiểu Nhiễm vốn làm muốn dắt A Miêu đi dạo, nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa cùng giọng của Tiêu Minh Khanh, không buồn mang dép mà để chân trần từ sàn nhà dán tới phía cửa nhìn mắt mèo bên ngoài xem, sau đó dùng một dáng vẻ rất im lặng, không có mở cửa mà là lại rón rén chạy trở về phòng ngủ.

Editor: Tiu Nhim cute quá man !! (='∇`=)

_________________________________

"Xuỵt" tôi quay qua A Miêu làm khẩu lệnh thủ thế, đem theo A Miêu cũng lặng lẽ trốn vào phòng ngủ.

Tiểu Nhiễm nằm trên giường đeo tai nghe nhạc, một bên nghe nhạc một bên lật xem quyển tạp chí, hoàn toàn đem Tiêu Minh Khanh quăng ra khỏi đầu, tôi cùng Tiểu Nhiễm đều im lặng, A Miêu chỉ còn có thể nhàm chán nằm nhoài bên giường, không bao lâu liền buồn ngủ mà mở rộng miệng ngáp một cái.

Tiêu Minh Khanh cũng không tiện ở bên ngoài gõ cửa quá lâu, không hơn mười phút liền bỏ đi, tôi nghe phía bên ngoài không còn động tĩnh dò xét cái đầu hướng ra hành lang xem, quả nhiên Tiêu Minh Khanh đã rời đi, A Miêu phờ phạc híp mắt nhìn tôi bay lên, một cái giật người run một thân lông lá bò dậy.

Tiểu Nhiễm gỡ tai nghe ra nghiêng đầu lắng nghe không thấy động tĩnh, mới lại đến xem mắt mèo, tôi biết Tiêu Minh Khanh không có bên ngoài, trực tiếp bay tới phía trước cửa sổ liền thấy Tiêu Minh Khanh chính là đang ở dưới lầu cùng hai bảo an đứng chung một chỗ trò chuyện cái gì đó, hai bảo an kia còn chỉ chỉ hướng gian nhà này của Tiểu Nhiễm.

Hai bảo an này khá quen a, tôi sờ lên cằm làm dáng vẻ suy ngẫm.

A, không phải là ngày đó Tiểu Nhiễm nửa đêm tìm tôi là gặp phải hai bảo an này sao, tôi liền nhớ ra.

Kỳ quái, bọn họ có thể cùng Tiêu Minh Khanh tán gẫu cái gì đây. Lẽ nào Tiêu minh khanh xem Tiểu Nhiễm không cho hắn mở cửa, muốn cho bọn họ phá cửa mà vào? Tôi bay ra đến gần bọn họ muốn nghe một chút bọn họ đang nói cái gì, nhưng chậm một bước, mới vừa bay đến Tiêu Minh Khanh thì hắn cũng đã xoay người đi rồi, cũng không phải là muốn bảo an mở cửa nhà Tiểu Nhiễm, mà là trực tiếp hướng về cửa lớn mà đi.

Tốt nhất đừng tiếp tục đến thì hay. Tôi ở phía sau hướng Tiêu Minh Khah vung nấm đấm.

Thế nhưng tên Tiêu Minh Khanh nếu xua đuổi dễ như vậy, cũng sẽ không dây dưa cùng Tiểu Nhiễm đến hiện tại, hắn biết rõ chính mình không được hoan nghênh, liền mang theo kiên định đứng phía sau -----bác gái lại đến rồi.

Bác gái ở bên ngoài gõ cửa, Tiểu Nhiễm không thể giả vờ như trong phòng không có ai, nàng hướng về phía mắt mèo nhìn ra ngoài một chút, một mặt buồn bực nhỏ giọng mắng: "Lại là hắn, thực sự là phiền chết".

[ Edit- Hoàn ]  BHTT Quỷ Tình Duyên, Nhân Duyên TuyếnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ