Cớ gì tôi lại hành hạ ép buộc bản thân tôi vào tình huống như thế này?

Nhưng lại tự nói rằng, hãy đau cho đến khi không còn bất cứ cảm giác nào nữa. Hay đau cho đến khi tôi có thể mạnh mẽ đối diện với cậu mà không yếu mềm nữa.

Hóa ra khi mọi thứ đều thuận lợi, con người ta sẽ chỉ vì thứ tình cảm hèn mọn này mà không còn cảm giác vui vẻ hạnh phúc nữa. Mọi thứ sẽ trở nên trống rỗng...

Liệu khi JungKook biết tình cảm của tôi, cậu có xa lánh tôi, có tạo khoảng cách và nhìn tôi với ánh mắt kinh tởm không. Và đó cũng chính là thứ tôi sợ hãi khi đón nhận nhất. Vậy nên bản thân tôi đã kiên định đến khi tôi chết đi, tôi cũng sẽ không thốt ra nửa lời.

Tự tôi bắt đầu, sau đó tự tôi kết thúc.

Khi đến nhà cậu. Tôi gặp ông bà cậu và mẹ cậu, cha cậu có việc nên ông lên Seoul vài ngày mà cách đây hai hôm tôi có nghe JungKook kể rằng hai cha con cậu có gặp nhau. Có thể là cha cậu chưa xong việc.

Tôi chào hỏi gia đình cậu, bọn họ xem tôi như con cái trong nhà, mà không chỉ tôi, tất cả các thành viên khác đều như thế, bởi vì suốt thời gian qua chúng tôi bao bọc chăm sóc JungKook không khác gì anh trai cậu.

Chiều ấy, tôi nhìn thấy JungKook sau khi dùng bửa ở nhà đã sửa soạn chau chuốt để đi gặp bạn gái.

Tôi đứng dựa ở cửa nhìn cậu, nhẹ cười.

-Anh thấy thế nào? -JungKook xoay sang phía tôi. Phong cách thường ngày rằng cậu vẫn rất hay mặc áo thun trơn, điều này ai cũng biết quần Jeans và áo thun trơn luôn là bạn đồng hành của cậu. Nhưng dù quần áo có đơn giản thế nào thì bản thân cậu cũng luôn nổi bật. Huống chi cậu đứng trước mặt tôi, mặt một chiếc quần tây đen ngắn đến mắt cá chân, áo sơ mi màu xanh lam với họa tiết kẻ sọc đơn giản cùng mái tóc nâu chải gọn gàng, vì bạn gái của mình mà cậu rất quan tâm vẻ ngoài. Nhưng cổ áo vẫn còn lộn xộn, tôi đi đến trước mặt cậu, sửa lại cho ngay ngắn.

Lúc ấy mặt tôi gần mặt cậu, tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, cậu cũng nhìn tôi. Tôi nhìn thấy hình ảnh tương phản của mình trong đôi mắt nâu của cậu, giá như... trong tim cậu cũng thế. Tôi mỉm cười rồi đánh lên vai cậu.

-Đẹp lắm thằng nhóc! Mau đi đi để người ta chờ!

-Vâng!- Cậu vừa cười vừa đáp, sau đó lách qua người tôi rời khỏi phòng. Lúc JungKook rời đi, tôi mệt mỏi ngồi xuống sàn gỗ của ngôi nhà.

Tại sao tôi lại yếu đuối như thế.

Khi JungKook đi ra khỏi cổng nhà, tôi có thể thấy, một cô gái mặc váy trắng, tóc đen dài mượt đang đứng chờ cậu cách đó không xa. Gương mặt xinh đẹp hiền hòa ngay cả khi không son phấn, chỉ cần thấy phong thái đã có thể biết cô ấy là một người rất dịu dàng, tâm lí và ân cần.

Cách cô ấy sờ lên cổ áo cậu rồi vuốt ngang vai cậu và cách cậu ôm eo cô ấy hôn lên má cô ấy. Tất cả là một khung cảnh ủy mị và lãng mạn biết bao.

Tôi đặt tay lên tim mình. Tôi sẽ có thể buông bỏ thứ cảm xúc này từ bây giờ chưa? Hay là càng đau đớn thêm?

Tôi sẽ không khóc, bởi vì tôi là một người đàn ông. Nhưng ngay cả khi nước mắt cũng không thể rơi, có lẽ trái tim tôi đã chết rồi.

Tôi điên rồi, điên thật rồi...

Tôi vẫn sẽ luôn là người đứng phía sau cậu, âm thầm yêu thương cậu, âm thầm đơn phương cậu mà ngay cả khi cậu có quay lại cũng không thể cảm nhận sự có mặt của tôi.

Tôi sẽ đứng một bên giơ tay ủng hộ cho mối tình đẹp của cậu và nghe cậu luyên thuyên hàng giờ về bạn gái của cậu. Đến khi giấc mơ của chúng tôi kết thúc, đến khi tuổi trẻ của chúng tôi qua đi, đến khi cậu lập gia đình và có con cái. Tôi vẫn sẽ chỉ mãi mãi ở đằng sau cậu. Ngay cả một câu "Anh yêu em" cũng chỉ tồn tại trong trí óc của tôi. Bởi vì tôi không được phép và cũng không đủ can đảm để nói.

Tôi là Kim TaeHyung.

Hay còn có tên gọi khác là V.

Tôi là thành viên của BTS.

" Và tôi yêu Jeon JungKook, maknae của chúng tôi!"

kooktae 'stand behind'Where stories live. Discover now