CHAP 3: NGÀY BÌNH YÊN

Start from the beginning
                                    

Mãi lo ngắm nhìn xung quanh mà quên mất công việc chính, đến khi có tiếng nói thì mới hoàn hồn.

- Cô chủ, có người đến tìm cô chủ. - nói rồi cô quản gia lui ra để cô chủ nhí này tiếp khách. Mỹ Duyên đang chải lại tóc. Nghe thế vội vàng cài chiếc cài màu hồng lên. Quay qua Mỹ Nhân mà cười tươi. Trông Mỹ Duyên bây giờ hệt một cô công chúa vậy! Mái tóc xõa dài nằm yên vị nhờ chiếc cài tóc. Chiếc đầm hồng cùng với khuôn mặt dễ thương đã biến Mỹ Duyên thành một công chúa nhí đúng chuẩn. Giọng nói trong trẻo, khàn khàn đậm chất Bắc vang lên.

- À, Mỹ Nhân đó hả? Kiếm mình có việc gì? - Mỹ Duyên hớn hở

- À, mình có món quà này muốn tặng. Xem như nó là món quà làm quen ha. - Mỹ Nhân chìa hộp quà đến trước Mỹ Duyên. Mỹ Duyên nhìn thấy hộp quà nhỏ nhắn, được cột nơ cẩn thận nên vô cùng thích thú.

- Cảm ơn Mỹ Nhân nhiều! - Mỹ Duyên nói rồi mở dây nơ ra, mở nắp ra nhìn vào đó. Khuôn mặt Mỹ Duyên tái mét, la lớn rồi đóng hộp lại, quăng thẳng vào người Mỹ Nhân.

- Á! Đem nó ra chỗ khác! Mau lên!

Mỹ Nhân khó hiểu nhìn Mỹ Duyên. Từ xa, cô quản gia lại dỗ dành Mỹ Duyên. Mỹ Duyên giận dữ nhìn Mỹ Nhân rồi chạy lên phòng.

- Tặng gì cho cô chủ nhí vậy nhóc? - cô quản gia thấy trên tay Mỹ Nhân là hộp quà đã mở, trông khá lộn xộn.

- Dạ, con tặng bọ cánh cam cho Mỹ Duyên. Không biết sao bạn ấy giận dữ đến vậy?

- Haiz, nhóc phạm phải sai lầm rồi. Cô chủ nhí ghét côn trùng lắm, ở gần côn trùng là khóc lóc la làng hà. Nếu nhóc còn muốn làm bạn của cô chủ nhí thì mau lên đó mà xin lỗi đi. - cô quản gia chỉ tay lên cánh cửa gỗ ở tầng 1.

- Dạ. - Mỹ Nhân ỉu xìu, bĩu môi trả lời.

----------------------------------------

Đã đến trước cửa phòng mà cô quản gia chỉ, đưa bàn tay nhỏ nhắn gõ cửa.

* Cốc cốc cốc *

- Ai đó? - giọng nói khản đặc lại vì nghẹn.

- Là mình, Mỹ Nhân nè! Mình vào được không?

Suy nghĩ hồi lâu, chừng 10' không thấy Mỹ Duyên trả lời. Mỹ Nhân sốt ruột hỏi.

- Nè! Mình vào được không?

- Có mang theo cái hộp đó không vậy?

- Hoàn toàn không!

- Vậy vào đi!

Được sự cho phép của Mỹ Duyên, Mỹ Nhân vui vẻ mở cửa bước vào. Nhìn thân ảnh đang ngồi trên giường, úp đầu vào đầu gối, Mỹ Nhân không khỏi đau lòng. Chắc do mình mới khiến Mỹ Duyên buồn như vậy! Chạnh lòng, Mỹ Nhân trèo lên giường, ôm Mỹ Nhân vào lòng mà dỗ dành.

- Thôi nín đi. Cho mình xin lỗi mà. - Mỹ Nhân vỗ vỗ vào lưng Mỹ Duyên, như cách mà mẹ hay dỗ dành mỗi khi Mỹ Nhân khóc.

- Tại sao lại tặng 'cái đó' cho mình? - Mỹ Duyên vẫn không ngẩn đầu lên, cứ cuối xuống mà nói tiếp.

- Mình nghĩ bạn thích nên tặng bạn thôi!

[NHÂN DUYÊN] CUỘC TÌNH CHÚNG TAWhere stories live. Discover now