Chương 23

518 52 0
                                    

"Chẳng sao cả, mọi thứ đều ổn

Chỉ là tôi ngay cả tư cách đối mặt với chính mình cũng không có !"

Xem ra Moon Taeil thực sự đã bị điều đi làm trợ lý cho ngừoi khác rồi, Ten về quê gần một tuần lễ mà cậu ta một cuộc điện thoại cũng không gọi tới.

Vậy cũng tốt có nhiều thời gian ở cạnh ông nội, bất quá... Nếu cứ tình trạng này không lâu sau tiền tiết kiệm cũng chẳng còn.

Ngẫm nghĩ, hợp đồng với công ty còn chưa hết, nếu vi phạm ra ngoài chụp hình quảng cáo lung tung nhất định bồi thường hợp đồng, đường lui không còn nữa, đành phải gọi cho một người cầu viện trợ.

"Joo Myung, cậu còn làm ở sở môi giới việc làm không ?"

"Ừm còn chứ, cậu cần gì sao ? À mà lâu rồi không thấy cậu về lại thành X, tôi còn tưởng cậu bỏ xứ đi luôn rồi hahaha !" Seo Joo Myung vui vẻ nói đùa.

Sở dĩ tên của một đại nam nhân lại là Joo Myung chỉ đơn giản vì cha mẹ hắn thích thế, kỳ vọng và tin tưởng tuyệt đối vào sự thuần khiết thanh tuý trong sạch của hắn ta.

Bạn lâu năm không có liên lạc, bất ngờ nhờ vả như vậy cũng có chút ngại "Cũng có chút việc, cậu khi nào rảnh tôi mời cậu bữa cơm xem thuận tiện bàn bạc luôn !"

"Tối nay đi, dù sao tối nay tôi cũng rảnh nè, mà để cậu mời đó nha ! Haha!"

Tên này mà thuần tuý cái nỗi gì, nhưng mà chút đạo lý cơ bản y cũng hiểu rõ, muốn nhờ vả người khác phải bỏ ra chút công sức.

-------------------------------------

"Nói vào việc chính đi !" Taeyong phiền não ngồi trong phòng làm việc đưa tay xoa xoa thái dương.

"Thưa Lee tổng, hiện tại bên thứ ba muốn nhúng tay vào buộc chúng ta phải giao ra 20% cổ phần công ty ..." Trợ lý đứng bên cạnh máy móc thao thao bất tuyệt đến phát chán.

Hắn đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu "Để trợ lý Choi thay tôi giải quyết việc này, xong bản kế hoạch gửi mail cho tôi, nội trong hôm nay.

Mấy ngày qua công việc cứ dồn dập như vậy, đến nỗi hắn mệt mỏi muốn chạy trốn bỏ lại mấy chuyện phức tạp này.

Tuyệt nhiên, trong lúc hắn mệt mỏi, người đầu tiên hắn nghĩ tới, gương mặt luôn xuất hiện trong đầu hắn không còn là Dongman nữa. Mà là một người khác, thân ảnh nửa mơ hồ nhưng lại quen thuộc đến nỗi hắn cứ muốn niệm niệm tên của người kia.

Rời khỏi công ty, hắn lái xe không xác định được phương hướng, chẳng biết nên đi đâu, suy nghĩ một hồi từ quảng trường trung tâm quay đầu xe chạy về hướng ngược lại.

Khu chung cư nhỏ bên cạnh công viên, đã từng có một quãng thời gian hắn ngày nào cũng ra vào nơi này, nhưng hiện tại chủ nhà tạm thời đi vắng rồi.

Sở dĩ hắn không đi tìm y cũng không gọi cho y là vì hiện tại một chút thời gian rảnh cũng không có, lúc này đứng đây nói khó nghe một chút cũng chỉ là trốn việc thôi.

Còn có... Hắn sợ nếu Ten lại quay về, tiếp xúc thêm một thời gian nữa, giữa họ sẽ phát sinh tình cảm, mà hắn bên ngoài kiên cường, trong thâm tâm đã sớm bỏ cuộc, yêu một người là đồng nghĩa với chấp nhận tổn thương bất cứ giá nào. Hắn không muốn vì bất cứ ai mà làm bản thân chịu thống khổ, trước khi chìm đắm vào nó chi bằng tạo ra khoảng cách an toàn.

"Này cậu thanh niên ! Cậu vừa chuyển tới sao ? Tôi chưa thấy cậu bao giờ !" Một lão nữ nhân từ thang bộ chung cư bước xuống tiến về phía hắn hỏi han.

Taeyong cứng nhắc gượng cười, hắn vốn không thích giao tiếp với người lạ, nay vẫn phải cố tỏ ra hoà nhã trả lời "Cháu tới tìm người, xin hỏi, có một thiếu niên họ Yoo, cậu ấy...."

"Ah, là bạn của Yoo Ten sao, cậu nhóc đó hơn một tuần nay không có về, hộp thư trước cửa cũng chất thành đống nhưng không ai nhận !" Bà lão nheo mắt nhìn lên cửa sổ chỗ Ten vẫn thường ở "Cậu nhóc đi rồi cả khu chung cư vắng vẻ hẳn, ngày thường còn có người ra ra vào vào làm huyên náo, haiz..."

Taeyong cười khổ gật đầu "Cảm ơn, cháu xin phép đi trước, tạm biệt !"

Hắn đi rồi còn nghe được tiếng bà lão nói vọng theo "Tìm được nhớ nhắn với cậu ấy rằng chung cư thông báo hết tháng sau sẽ trùng tu, về sắp xếp đồ đạc !"

Hắn leo lên xe đóng cửa lại ngồi yên suy nghĩ điều gì đó. Hoá ra là không còn ở đó nữa, hoá ra Ten chẳng xem hắn ra gì có đi cũng chẳng thèm nói câu nào...

Gần đây mối quan hệ của Taeyong cùng với Dongman gần như có điểm cải thiện, cái gì cũng tốt hơn trước, đến nỗi toàn công ty tăng ca, tan sở lúc 9h Dongman còn ngỏ ý mời hắn đi ăn khuya.

Nếu không phải có Kriesha hắn chắc sẽ cao hứng hơn rất nhiều, đáng tiếc cái gì cũng đều đã qua rồi, Dongman cứ một mực dính với cô gái này như sam.

"Anh họ, em đưa Kriesha về trước !" Dongman đứng dậy cầm tay cô nàng bên cạnh dắt đi.

Taeyong ậm ừ vài tiếng, bất đắc dĩ một mình rời khỏi nhà hàng, phải chi lúc này có Ten ở đây. Lại nghĩ tới y nữa rồi.

Đêm hôm đó, lúc hắn trở về nhà đèn cũng không thèm mở đi thẳng vào phòng tắm. Dang dở, chuông cửa liên tục vang lên, bên ngoài còn truyền tới âm thanh khẩn trương của Dongman làm hắn bất ngờ.

Vội quấn một chiếc khăn tắm qua loa, đi ra mở cửa cho Dongman, hắn nhìn thấy cậu em họ mà mình đã đem lòng yêu thương suốt bao nhiêu năm qua đang đứng đó lấm lét nhìn quanh rồi cẩn thận quan sát cơ thể bán trần của mình.

"Trễ như vậy rồi... Em vào trong đi !"

Dongman mỉm cười, trong bóng tối cố ý che đi gương mặt khẩn trương của mình "Anh họ, thực ra em..."

"Hửm ?"

Dongman nghĩ gì đó rồi lại thôi, đem mặt vùi vào ghế sofa trong phòng khách "Em để quên khoá nhà ở công ty, trễ rồi em chẳng dám lên đấy lấy một mình đâu, anh cho em ở nhờ đêm nay nha !"

Nếu là trước đây hắn có lẽ mừng như điên, nhưng lúc này đây niềm vui đó đã giảm đi rất nhiều, khát vọng Dongman của hắn trước đây bị thời gian vùi lấp rồi sao ? Đổi lại là mấy tháng trước hắn có lẽ sẽ không ngại nhân cơ hội này giở trò với Dongman, huống hồ hắn biết người này căn bản muốn ở lại là vì một chuyện khác.

"Nếu đường tắt không có nhiều chông gai thì chỉ có kẻ ngốc mới chọn cách đi đường vòng ."

[TAETEN] [CHUYỂN VER] Thời Gian Của Chúng TaWhere stories live. Discover now