Kỳ 2: Những chuyện không thể quên - hồi ký của bác Tichtuongnhule - Phần 2

3.5K 8 1
                                    

   Nhớ lại, Cuối năm 1971, lúc đó chúng tôi đã huấn luyện tân binh xong. Đơn vị đang ở Đông Du, Hà Bắc. Anh em trong mấy tiểu đoàn sinh viên đang chờ các đơn vị thuộc binh chủng kỹ thuật về lấy quân. Suốt ngày chỉ có đi chơi lêu lổng ra đường 18 rồi chui vào quán nước ven đường. Quán nước này là của cụ chủ nhà mà tiểu đội tôi đóng quân. Kẹo lạc, kẹo bột, kẹo vừng và kẹo dồi cụ chủ đều làm lấy. Không phải kẹo nấu từ đường kính trắng hay đường hoa mai, cũng không phải từ đường phên mà toàn từ mật. Tôi rất ngạc nhiên. Mật có màu nâu xẫm, khi nấu thành nước kẹo vẫn có màu như vậy nhưng sau đó đem quật lên xà nhà và kéo dài ra, chập lại, rồi lại kéo dài ra. Cứ như vậy nhiều lần, không khí chui vào trong đường mật thành các lỗ xốp. càng kéo nhiều và nhanh kẹo càng trắng. Nhiều lần tôi cũng tham gia kéo kẹo với cụ nhưng không đạt yêu cầu vì tôi không chịu được nóng như cụ. hai bàn tay cụ chịu đựng sức nóng của đường nấu chảy thật là tài. Cụ cũng chỉ cho tôi cách thử đường kẹo đến lúc nào là được. Xểu một giọt nước mật trong chảo nhểu vào bát nước. Nếu nó chìm xuống đáy thành giọt hình tròn (hình cầu), vớt lên cắn thấy giòn tan là được. Phải thử liên tục. Nếu để quá lửa thì kẹo sẽ đắng. Đấy là cụ chỉ bảo cho tôi và cho làm thử, còn cụ chẳng cần thử kiểu ấy. Cụ chỉ cần xêu một ít vào ngón tay rồi đưa vào răng cắn cắn là biết.

Chơi mãi cũng chán, tôi nảy ra ý định tranh thủ trốn về nhà. Bốn thằng cùng lớp đại học lại cùng ở Hà Nội rủ nhau. Chuồn 4 ngày liền. Lúc lên đến đơn vị, Thấy mọi người bảo tối hôm kia lúc điểm danh, đại trưởng đọc "giấy truy nã" bốn "quân nhân đào ngũ".


CHUYỆN XIV TỪ PHÚ LỘC ĐẾN HUẾ

Cuộc luồn sâu "thất bại" ở Hòn Vượn. Chúng tôi mất hai anh em. Đinh Văn Tư lính trinh sát xê hai mươi chúng tôi và Quý (tôi không biết họ của anh) là trinh sát của mặt trận B5. Thằng Mào bị một viên AR-15 găm vào phần mềm ở ngực. Đúng theo kế hoạch, sau khi làm hồ sơ căn cứ Hòn Vượn và Chóp Nón, chúng tôi từ cứ của biệt động Huế luồn rừng ngược lên miền tây Huế. Lúc đi, đoàn trinh sát của chúng tôi gồm có 12 người:
1. Anh "Già", tham mưu trưởng của e95 (tôi không còn nhớ tên, chỉ nhớ biệt hiệu).
2. Quý, trinh sát mặt trận B5.
3. Một trinh sát nữa của mặt trận B5 (không nhớ tên).
4. Hổ, trinh sát binh địa của e95.
5. Chinh, trinh sát binh địa của e95.
6. Một trinh sát e95 (không nhớ tên).
7. Toàn, trinh sát f325.
8. Tư, trinh sát f325.
9. Mào, trinh sát f325.
10. Duyên, trinh sát ảnh f325.
11. Lâm, trinh sát binh địa f325.
12. TichTuongNhuLe, trinh sát binh địa f325.

Đoàn cùng xuất phát một lúc, đến quá nửa đường mới chia làm hai toán, một toán đi Hòn Vượn và toán kia đi Chóp Nón. Toán đi Chóp Nón do một trinh sát mặt trận dẫn đường, xong việc đã về trước. Toán Hòn Vượn chúng tôi có Quý dẫn đường. Quý hy sinh, chúng tôi phải tự lần đường về. Từ Hòn Vượn về đến điểm xuất phát ở đầu nguồn sông Bồ, giống như lúc đi, bây giờ chúng tôi trở về cũng mất hai ngày. Phải nghỉ đêm ở điểm dừng chân là một cứ biệt động Huế ở rất sâu trong lòng địch. Còn lại anh Già, Hổ, Toàn, Duyên, Mào (bị thương) và TichTuongNhuLe. Rất may mào chỉ bị dính một viên AR-15, viên đạn chỉ găm ở bên ngoài, sượt từ bên nách và nằm lại trong tí, không xuyên vào lồng ngực. Tôi là thằng đi đầu, sát sau tôi là Hổ. Thỉnh thoảng tôi phải dừng lại để trao đổi đường đi với Hổ. Đang lội suối, bất chợt tôi nhìn thấy một đám rau đay mọc rất tốt, rất đều, thân tía đỏ mảnh mai, lá xanh mơn mởn. Chúng tôi dừng lại tranh thủ hái rau để tối đến có rau ăn. Tôi đề nghị mọi người không nghỉ lâu vì mình không thạo đường, sợ không về kịp cứ của biệt động trước lúc trời tối. Chừng 5 giờ chiều, chúng tôi đã về được cứ biệt động. Đây cũng chính là điểm dừng hôm chúng tôi đi vào.

Hồi ký chiến tranh - Một thời máu và hoa (Phần 1)Where stories live. Discover now