Ông Mỹ gần cả tuần mới về tới nhà,
Bà Mỹ: thằng Trúc đã khỏe chưa ông?Ông Mỹ: khỏe rồi, trên sài gòn toàn là doctor giỏi nên nó hồi phục nhanh lắm
Bà Mỹ mừng: vậy thì tốt, tôi đỡ lo
Chi rót trà đứng hầu chuyện kế bên, ông uống một ngụm rồi nói: thằng Trúc nhất sẽ đỗ cao cho bà xem (cười)
Bà Mỹ: chuyện chưa gì hết.. Ông đừng tự phụ quá kẻo không được thì sẽ nhục cho coi
Ông Hanh: con trai tôi rất giỏi...nên bà khéo lo...
Bà Mỹ: vậy khi nào mới xong...
Ông Hanh: hơn ba tháng, nó bảo khi nào có kết quả thì mới về
Bà Mỹ: sao không về nhà rồi đợi kết quả như những lần trước
Ông Hanh: tôi có bảo vậy nhưng nó bảo ở đây chán lắm nên muốn ở đó chơi ...chứ mấy năm trong trường quy định đủ thứ nó không có nhiều thời gian chơi bời
Bà Mỹ nhìn Chi: chơi bời gì, vợ ở nhà không lo cái thằng chẳng ra làm sao hết? Không được ông phải kêu nó về đi
Ông Hanh cười :bà nghĩ nó chịu về sao?
Bà Mỹ: nhà này nó nghe lời ông nhất , ông nói một tiếng là xong ngayÔng Hanh: thôi kệ nó đi ...giờ tôi mệt quá rồi muốn ngủ một giấc ...chuyện của nó tính sau đi
Nói xong ông đứng dậy về phòng mình, Chi cuối chào
Bà Mỹ: con nghe rồi đó...nếu không phải con cứng đầu làm nó giận thì nó đã về ngay khi thi cử xong
Chi chỉ biết cuối đầu nghe, bà Mỹ : ở cái mảnh đất sài gòn đó rất nhiều cám dỗ ...thằng Trúc tuy không ngốc nhưng không tránh khỏi đôi lúc sa ngã...Nên ta và cha nó mới một mực bắt nó lấy vợ ở đây...cốt ý cho nó xa những nơi như vậy...
Chi ra dấu, nhưng bà không hiểu hết ý của cô: anh ấy chỉ ham vui nhất thời thôi, má đừng lo...
Bà Mỹ: con năm nay bao nhiêu tuổi rồi...do con về đây bất ngờ nên ta đã không coi tuổi tác gì hết
Chi ra dấu: dạ, 17
Bà Mỹ: 17 , ừ được rồi...thằng Trúc 20
Dì tư: dạ thưa bà cơm nước đã xong rồi
Bà Mỹ: lát nữa hả dọn ông mới về còn mệt
Dì tư: dạ
Bà Mỹ: con có làm theo lời dì Tư không?
Chi : dạ?
Dì tư: ý bà là, mợ có mặc áo của cậu khi ngủ không?
Chi gật đầu, bà Mỹ: theo tục lệ ông bà xưa, thì vợ chồng mới cưới không được bỏ tân phòng ít nhất trong vòng một tháng...mà thằng Trúc phải đi xa
Dì tư: dạ, bà đừng lo mợ có làm y như lời tôi dặn nên không sao đâu?
Bà Mỹ: hay là cuối tháng này bà đưa Chi lên sài gòn cho Trúc đi , để hai vợ chồng nó gần gũi với nhau...
Chi nghe mà căng thẳng, dì Tư cười: ý này hay đó bà...
Chi ra dấu: nhưng...nhưng...anh ấy phải lo thi cử mà có ra khỏi trường được không ạ?
YOU ARE READING
NỢ DUYÊN
Non-FictionBối cảnh của câu truyện là những năm trước 1945, dưới chế độ nửa thực dân nửa Phong kiến