Chương 45: Anh giúp em

Start from the beginning
                                    

Lương Trọng Toàn cười ha ha, ông dứt khoát nói thẳng: "Ông cụ sẽ không quản mấy việc nhỏ vụn vặt này, hẳn là Tuấn Đào giữ lại không cho vào."

Như vậy hết thảy mũi nhọn của vấn đề đều hướng về phía Lương Tuấn Đào, trước đông đảo ánh mắt khác thường tại đây, hắn mỉm cười, thẳng thắn mà nói đúng sự thật: "Đúng vậy, là tôi giữ lại không cho vào!"

Trước mắt đám đông thế này thật mất mặt, Thẩm Gấn Xương không khỏi xụ mặt xuống, ông ta hừ lạnh một tiếng quay đầu sang chỗ khác.

Thẩm Doanh Doanh thì càng ủy khuất, cô ta lã chã - chực khóc, chất vấn Lương Tuấn Đào: "Anh vì cái gì cố ý chặn em? Chẳng lẽ là để làm nữ nhân bên cạnh anh vui lòng sao?"

Lâm Tuyết nhíu nhíu đôi mi thanh tú, cô gái này thật đáng chán, ở chỗ nào cô ta cũng thấm đãm tinh thần muốn nhúng tay vào. Trong hoàn cảnh long trọng trang nghiêm thế này, còn khóc khóc khóc mà tranh giành tình cảm, thật là nể phục cô ta!

"Đấy là cô vợ nhỏ của tôi!" Lương Tuấn Đào cũng chẳng thích phí nước miếng với cô gái háo sắc này, hắn chỉ nói: "Chừng nào kĩ thuật bắn súng của cô có thể so sánh với cô ấy, tôi sẽ để cô gia nhập Sư đoàn 706."

"..."

Đã chặn được miệng Thẩm Doanh Doanh, Lương Tuấn Đào kéo tay Lâm Tuyết, nói: "Đi thôi, chuẩn bị nhảy dù!"

"Cái gì?" Lâm Tuyết cho là mình nghe lầm.

"Anh nói chuẩn bị lên nhảy dù!" Lương Tuấn Đào nhướng nhướng mày đi về phía Lãnh Bân đồng thời hai người dùng cách thức của đàn ông đánh quyền chào hỏi lẫn nhau , sau đó hắn tiếp tục cổ vũ lão bà đại nhân của mình: "Anh cố ý mời Lãnh Thiếu tướng bên bộ đội Không quân tới đây trực tiếp cùng em lên đó chỉ đạo nhảy dù, thế nào? Này trang bị phần cứng đã đủ mạnh rồi chứ?"

*

Trên bầu trời xanh thẳm , mây trắng khoan thai, màu xanh biếc như được gột rửa. Mấy chục chiếc máy bay xoay quanh trên không trung, cửa cabin mở ra, nhóm lính dù sôi nổi nhảy xuống, từ trên bầu trời chiếc dù nở rộ như một đóa hoa trắng noãn.

Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, bất kể là về độ ấm độ ẩm hay vận tốc gió đều cực kì thích hợp cho việc nhảy dù. Hơn nữa còn mời Lãnh Bân Thiếu tướng Không quân đến đích thân chỉ đạo nội dung trọng yếu, tin rằng tất cả lính dù đều có dũng khí nhảy xuống.

Đáng tiếc, Lâm Tuyết chính là ngàn người mới có một ngoại lệ. Đứng ở cửa cabin, cả thân được trạng bị đầy đủ nhưng khuôn mặt cô không còn chút máu, Lâm Tuyết gần như muốn té xỉu. Rất cao, năm nghìn mét... Quả thực không dám tưởng tượng nếu nhảy xuống lục phủ ngũ tạng của cô có chịu nổi hay không?

Nhóm bạn bè sôi nổi liên tục nhảy xuống, có người đã tiếp đất thành công. Lâm Tuyết vẫn còn do dự, không đúng, phải nói là cô té xỉu trước khi giãy chết.

"Không, không được..." Giọng nói của Lâm Tuyết rõ ràng mang theo run rẩy, hai chân mềm yếu không cách nào đứng thẳng được, cô úp sấp chặt chẽ trên vách tường cabin, lần thứ hai Lâm Tuyết cự tuyệt mệnh lệnh của Lãnh Bân : "Tôi không thể nhảy... Tôi mắc chứng sợ độ cao nghiêm trọng !"

"Ngoan một chút, chỉ cần nhảy xuống một lần, cam đoan rằng chứng sợ độ cao của em không chữa cũng tự lành." Người nói chuyện chính là Lương Tuấn Đào. Nhìn cô sợ hãi hắn cũng đau lòng, nhưng để hoàn toàn trị tận gốc căn bệnh, hắn chỉ có thể nhịn đau đưa ra liều thuốc mạnh này!

"Khốn kiếp!" Giọng Lâm Tuyết mang theo tiếng khóc khóc nức nở, cô u oán trừng Lương Tuấn Đào một cái: "Anh đưa ra chủ ý thật ôi thiu! Ở giữa không trung tôi mà ngất xỉu, phía dưới lại có nhiều chiến hữu và lãnh đạo như vậy, thật là mất mặt!" (ô ô, bạn Tuyết thật dũng cảm ---- sợ "mất mặt" chứ không sợ "mất mạng" á)

"Sẽ không bị ngất ! Em phải tin tưởng vào bản thân mình!" Lương Tuấn Đào không ngừng động viên tinh thần cô, "Lại đây, dũng cảm một chút, nhắm mắt lại nhảy xuống đi, không xảy ra chuyện gì đâu!"

"Tôi không nhảy, anh thích thế nào thì đi mà làm thế ý!" Lâm Tuyết đột nhiên vứt túi trên vai xuống, cô bắt đầu động thủ tháo hết trang bị nhảy dù trên người xuống, chuẩn bị rút lui.

"Thiếu úy Lâm Tuyết!" Lãnh Bân nổi giận, đại khái là anh ta ghét nhất loại nữ binh lâm trận mà lùi bước."Nhìn mấy ngôi sao trên quân hàm của cô xem, cô không muốn làm nó thất vọng chứ?"

Bàn tay đang định tháo bỏ trang bị được rút lại, Lâm Tuyết tiến thoái lưỡng nan, bồi hồi do dự.

"Lại đây!" Khuôn mặt tuấn tú tuyệt sắc khuynh thành của Lãnh Bân như phủ hàn băng, anh tự mình động thủ kéo Lâm Tuyết đến cửa cabin lần nữa, chỉ vào trời xanh mây trắng bên ngoài nói: "Cô nhìn xem bầu trời đẹp đến cỡ nào. Cho dù có hòa tan trong nó, cũng là chuyện vui sướng trong lòng. Nhảy xuống đi!" Nói xong, không đợi Lâm Tuyết kịp phản ứng Lãnh Bân đã đẩy cô xuống.

"A!" Lâm Tuyết một cước dẵm lên khoảng không, cô kinh hãi đến cực điểm, hai tay theo bản răng quơ quào mãnh liệt. Con người ta trong bước đường cùng khả năng tiềm tàng được kích thích vô cùng, thật là, Lâm Tuyết lại bị mắc ở rìa cabin, cô khản giọng kêu lên: "Lương Tuấn Đào, cứu tôi!"

Động cơ xoay tròn, kình phong vù vù, Lương Tuấn Đào lộ ra nửa người, khuôn mặt tuấn tú cương nghị đông lại, hắn nói: "Đừng sợ, anh sẽ đến giúp em!"

Nói xong, hắn cúi thấp người chậm rãi tách cái móc ở khoang thuyền dọc theo ngón tay cô ra —— hóa ra chuyện hắn nói giúp cô theo lời đã nói là như vậy!

Ngã xuống trong nháy mắt, Lâm Tuyết giận dữ, cô một phen tóm lấy mắt cá chân Lương Tuấn Đào , kiên quyết kéo hắn xuống dưới, hai người cùng lúc rơi nhanh như gió xuống mặt đất.

Khê ước quân hônWhere stories live. Discover now