Tất cả mọi người đều quay lại nhìn cậu, chị lễ tân còn hiện rõ ánh mắt trái tim phấp phới.

- Cậu bạn này, tôi có thể giúp gì cho cậu không?

Giọng bà chị như mía lùi. Cậu cũng tận dụng vẻ sát gái, ngọt ngào nói.

- Dạ, chị cho em hỏi, ca sĩ Đại Nhân có đây không ạ?

- Có, nhưng cậu là gì của anh Đại Nhân?

- Em là bạn, chị nói với anh ấy có tóc hồng đến tìm là anh ấy biết!

- Được, được, cậu chờ chút. Thông cảm nha, chúng tôi phải đề phòng fan cuồng đến quậy nên có hơi rắc rối.

- Dạ không sao, em chờ được.

Cậu khuyến mãi cho bà chị nụ cười quyến rũ, khiến chị ấy ngất ngây, rồi ra sofa ở sảnh ngồi đợi.

Cậu không cần đợi lâu, chưa đầy 5 phút sau giọng nói thân thương đã vang lên bên tai cậu, mà còn mãnh liệt là đằng khác.

- Tiểu Duy!!

Đại Nhân sung sướng ôm chầm lấy cậu.

- Anh Nhân? Đây là đại sảnh!

Cậu xấu hổ nhắc. Bấy giờ anh mới để ý có biết bao ánh mắt kinh ngạc đổ lên người mình, vội buông cậu ra, ngại ngùng noi:

- Xin lỗi nha! Anh chỉ là rất vui khi gặp lại em. Lên phòng thu của anh, đi!

Anh đưa cậu đi, để lại cái sảnh nhốn nháo hết biết.

- Cậu bé đó là ai vậy?

- Trời ơi, xinh đẹp quá chừng!

- Thấy anh Nhân không? Anh ấy mừng đến nỗi bay lại ôm luôn!

- Người yêu chăng?

- Bậy nào, thế cô Băng Di là gì?

- Anh Đại Nhân có bao giờ tỏ ra nhiệt tình như vậy với Băng Di đâu? Cô ấy đơn phương theo đuổi chứ?

Ồn ào... náo loạn... ai nấy nhiệt tình phỏng đoán thân thế tóc hồng xinh đẹp.

Không may, lúc đó Băng Di vừa xuất hiện ở công ty, sau ba tháng vắng bóng. Mọi người thấy cô liền im bặt, nhưng vẫn ném những ánh mắt tò mò lên người cô.

Băng Di và Ngọc Thảo nhìn nhau khó hiểu, bỗng trong lòng cô dấy lên một dự cảm xấu.

Ngọc Thảo đến tìm Huy Nam, chắc rồi. Băng Di đi ké, vì cô muốn thấy Đại Nhân. Ba tháng được Ngọc Thảo chăm sóc, cô khỏe hơn nhiều, nhưng vẫn nặng tình với anh mặc cho cô bạn thân khuyên nhủ.

Hai người lên phòng thu, hôm nay theo lịch thì Đại Nhân thu âm giúp Huy Nam bài hát mới. Đập vào mắt hai người là cảnh Huy Nam đang ngồi nghỉ, còn Đại Nhân...

Anh ngồi nhìn một cậu bé tóc hồng với ánh mắt say đắm, khiến khuôn mặt cậu đỏ ửng.

- Thanh Duy!

Ngọc Thảo kêu lên, sao Thanh Duy lại ở đây?

- Em vào trong này từ bao giờ vậy? Sao không báo với chị?

Cô vui vẻ ôm cậu, hỏi thăm.

Huy Nam cười cười.

- Nhóc tóc hồng này nhớ Đại Nhân của chúng ta quá đấy!

Anh cười phá lên với câu "vạch mặt" thẳng tay của Huy Nam, phi thường hài lòng.

- Phải không Tiểu Duy? Nhớ anh đến mức bay vào tận đây gặp anh đúng không?

Thanh Duy bĩu môi, lập tức đánh anh một quyền.

Ngọc Thảo chột dạ, Băng Di không sao đấy chứ?

Cô quay đầu lại đã thấy ngoài cửa trống trơn, không một bóng người. Lo sợ Băng Di làm gì dại dột, cô cười gượng.

- Em đi tìm Băng Di!

Rồi chạy biến.

Sắc mặt Huy Nam cùng Đại Nhân không hẹn mà gặp, đen lại. Thanh Duy nhíu mày, bầu không khí này là sao?

- Anh Nhân, có chuyện gì vậy?

- Không có gì đâu.

Nháy mắt, Đại Nhân trở lại vẻ hiền hòa ban đầu. Anh trìu mến nhìn cậu.

- Bro, hôm nay đến đây thôi nhé. Tôi đưa Tiểu Duy về!

- Okay bro, nhưng mà...

Huy Nam gian xảo.

- Đừng có "lợi dụng" trẻ "hậu" vị thành niên đấy nhá!

- Anh kỳ quá đi!

Thanh Duy đỏ lựng mặt kêu lên, chạy vội ra ngoài. Đại Nhân dứ dứ nắm đấm cho ông bạn quý, rồi cũng vội đuổi theo tóc hồng.

- Tiểu Duy, chờ anh!

Về phần Băng Di, cô đã chạy đi ngay khỏi nơi đó. Bỏ mặc những ánh mắt tò mò, nghi hoặc dán lên người cô.

Cả thế giới như sụp đổ khi cô thấy vẻ đắm say Đại Nhân của cô dành cho Tóc Hồng.

À quên, cô cười cay đắng, anh đâu phải của cô.

Ngọc Thảo từng nói người ấy tên Thanh Duy, và nãy chính cô ấy cũng kêu lên cái tên ấy. Còn có thể sai được sao?

Người mà Đại Nhân đem lòng yêu bằng thứ tình cảm mãnh liệt giống như cô yêu anh.

Người ấy là con trai mà xinh đẹp mĩ miều nhường kia, từng nét mặt lẫn cử chỉ đều thanh tao như hoa mai, nhưng đồng thời cũng mang khí chất của một người ở đẳng cấp cao trong xã hội mà cô còn khuya mới với tới được. Dù cô cũng là mỹ nhân nổi tiếng của showbiz Việt, vẫn thấy so với người kia mình quả thật không thể sánh bằng.

Chẳng trách anh say mê người ấy đến vậy.

Cô ngã quỵ ngay khi đã dùng hết sức chạy đến một công viên vắng vẻ, phía sau còn có Ngọc Thảo đuổi theo, gào ầm lên "Băng Di, đừng chạy nữa!"

Cô cũng không còn sức để chạy nữa.

- Di... Di ơi, đừng làm mình sợ...!

Gục trên vai Ngọc Thảo, cô không nhịn được khóc như mưa.

- Thảo! Làm ơn, nói cho mình! Vì sao, vì sao mình đã cố gắng như vậy suốt 7 năm trời, anh ấy vẫn không chú ý đến mình? Mình đã muốn buông tay, nhưng mình không làm được! Anh ấy yêu người khác, mình không chịu được! Thảo, sao mình lại ngu ngốc đến vậy?

- Được rồi, được rồi, Di. Khóc đi Di. Vẫn có mình luôn bên cậu mà.

Trong công viên, hai cô gái xinh đẹp ôm nhau khóc. Bóng hoàng hôn đổ dài trên đôi vai gầy guộc. Cảnh tượng thê lương khiến người đi qua không khỏi nhói lòng.

[Nhân-Duy] Tiểu Mỹ Thụ Muốn Sống Độc ThânWhere stories live. Discover now