Đệ Tứ Chương

Bắt đầu từ đầu
                                    

Hai mắt nàng hơi tỏa sáng, gật đầu.

Chỉ là đoạn đường tiếp theo nếu phải đem mấy con chim tước này theo cũng không tiện. Đi lên núi thêm đoạn đường, ta và Long nhi liền mở tay ra, chim tước liền đồng loạt nhẹ nhàng bay xa.

Tâm tình Long Nhi cũng tốt, cước bộ mềm mại đạp lên trên đường núi, so với thường ngày còn nhẹ nhàng hơn không ít.

Không bao lâu đã đến bờ sông. Nước sông trong suốt lạnh lẽo, ta và Long Nhi liền tìm khối đá sạch sẽ bằng phẳng, ngồi xuống nghỉ tạm.

Long Nhi lẳng lặng ngồi bên người ta, hô hấp dồn dập, trên gương mặt thường ngày có chút tái nhợt nay đã có nhàn nhạt đỏ ửng, ngược lại khó có được vài phần phong vị niên thiếu thanh xuân. Nàng lặng im trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ, ta rất vui."

Ta mỉm cười. Hài tử này tuy trong trẻo lạnh lùng, nhưng phương thức biểu lộ cũng trực tiếp. Nàng ỷ lại tín nhiệm ta như vậy, trong lòng ta cũng vui vẻ.

Ngày sau nếu gặp gỡ Dương Quá kết thành mối tình thắm thiết, ngược lại người này cũng xem như xứng với sư muội sáng trong như tuyết, khuynh quốc khuynh thành, lại đơn thuần khả ái này của ta.

Ta và Long Nhi dừng lại trên núi hơn nửa ngày ngắm cảnh, liền nhàn nhã xuống chân núi, thong thả mà đi.

Đi ngang qua chỗ vách núi hiểm trở, lại thấy nữ tử thanh tú ước chừng khoảng mười lăm sáu tuổi, đang ngồi bên mép vách đá khóc thảm thiết.

Gió nơi núi rừng cũng không nhỏ. Mái tóc dài và làn váy của nàng bị thổi phất phơ, thân ảnh đơn bạc kịch liệt run rẩy.

Ta nghĩ có chút không ổn. Đợi tới lúc lặng lẽ đến gần rồi, lại nhìn thấy cánh tay gầy yếu của nàng vận hết sức lực, cả người liền muốn nhảy rơi xuống vực thẳm.

Ta lại nhíu mày, tay áo vung lên, đưa tay nắm lấy vai nàng dùng sức cố định lại, kéo nàng ra khỏi vách đá.

Nàng kia ngồi bệt dưới đất, đờ đần nhìn ta hồi lâu, cuối cùng cũng phản ứng được, che miệng bắt đầu gào khóc.

Ta hơi cau mày, ngực có chút khó chịu. Chỉ là nếu đã cứu người, lại không thể bỏ nàng ta lại, chỉ có thể đứng bên cạnh Long Nhi, lẳng lặng chờ nàng khóc xong.

Nàng kia khóc đã, cuối cùng cũng chậm rãi ngừng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, đứng dậy, thanh âm trầm khàn: "Cô nương vì sao phải cứu ta?"

Ta thản nhiên nói: "Ngươi đương tuổi xuân xanh, vì sao lại tồn tại ý nghĩ muốn chết?"

Nàng ngẩn người, có chút chậm chạp nhìn xuống đất, lại tiếp tục rơi lệ: "Cha ép ta đính thân, thế nhưng... thế nhưng vì sao không phải là Lưu đại ca?"

Ta hơi nhíu mày. Nghĩ đến nàng tuổi trẻ như vậy, chất vải của quần áo trên người quần áo cũng coi như thượng thừa, gia cảnh hẳn là không tệ. Lý do muốn tự sát, quả nhiên chỉ có một chữ tình.

Trường hợp như vậy ta chưa từng gặp qua, cũng không biết cách làm sao khuyên giải an ủi. Huống chi cách nàng hành xử ích kỷ chẳng hề bận lòng vì người thân như vậy, ta tuy chưa đến mức chán ghét nàng, nhưng tuyệt không có hảo cảm. Long Nhi đứng bên cạnh nhưng thật ra có vài phần hiếu kỳ, tiêu sái lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không thể đính hôn với Lưu đại ca, vì sao phải tìm chết?"

Nàng kia sửng sốt, khóc ròng nói: "Ta... Ta thích Lưu đại ca, ta không muốn ở bên cạnh người khác! Dùng cả đời để trải qua với chưa từng gặp mặt qua, ta tình nguyện, tình nguyện làm như thế cho xong hết mọi chuyện..."

Long Nhi hơi giật mình, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, nhưng cũng không hề để ý đến nữ tử vẻ mặt bi ai kia nữa. Ta nhìn thoáng qua Long Nhi, thấy ánh mắt nàng trầm tĩnh, dường như đang suy tư chuyện gì.

Mắt thấy nàng kia lại sắp khóc nỉ non, ta có chút không kiên nhẫn nâng nàng ta từ trên mặt đất dậy, nhẹ giọng trách mắng: "Khóc tiếp có ích lợi gì? Nhà ngươi ở nơi nào?"

Nàng sửng sốt, theo phản xạ đáp lời. Quả nhiên, là tại thôn xóm dưới chân núi. Trước đây ta và Long nhi đi ngang qua cũng từng có chút ấn tượng, xem như là địa chủ nhà cao cửa rộng, gia cảnh giàu có.

Nàng kia rất nhanh liền phản ứng được, tránh khỏi tay ta khóc nháo nói: "Ta không quay về! Cha căn bản là sẽ không bận tâm đến cảm thụ của ta, ta không muốn quay về..." Nàng mở to hai mắt, cũng không thể ra lời tiếp theo.

Ta thu hồi ngón tay đã điểm huyệt đạo nàng, xách áo nàng ta lên, thản nhiên nói với Long Nhi: "Xuống núi thôi."

Long Nhi lẳng lặng gật đầu, ánh mắt thế nhưng không bao giờ lại lướt qua trên người nữ tử. Dọc theo lộ trình đều đi theo phía sau ta, bất quá trong giây lát liền đã tới chân núi.

Đưa nữ tử này vào trong nhà, người nhà của nàng cũng đang rối ren hoảng loạn. Thấy nữ nhi bị hai nữ tử xa lạ đưa về, vẻ mặt chật vật bất động không thể nói, không khỏi kinh ngạc không hiểu.

Ta nhìn nam tử trung niên dáng dấp như chủ nhà, thản nhiên nói: "Cô nương này tại trên núi muốn nhảy xuống vực tự sát, được ta và sư muội thuận lợi cứu. Tính tình nàng bướng bỉnh, một lòng muốn chết. Ta cứu được nàng một lần, nhưng cũng cứu không được lần thứ hai. Nếu như không muốn đến lúc hối tiếc đã không kịp vãn hồi, sao không tĩnh tâm ngồi xuống, nghe thử tâm tình của nữ nhi ngươi?"

Mặt nam nhân đã đỏ bừng lên, lúng ta lúng túng nói: "Đa tạ ân cứu mạng của cô nương... Chỉ là... sính lễ đều đã nhận..."

Ta cười nhạt: "Là người có quyền quyết định hạnh phúc chung thân của nữ nhi ngươi, tự nhiên là do ngươi lựa chong. Đây là chuyện nhà của ngươi, ta là người ngoài, cũng chỉ có thể nói nhiều hơn vài lời." Nói xong, cũng không để ý đến nam nhân kia sắc mặt đã có chút sửng sốt, xoay người rời đi.

Long Nhi lẳng lặng đi theo phía sau ta. Chờ đi ra xa hơn một dặm, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Sau này ta và sư tỷ cùng nhau qua cả đời, được không?"

Ta nhìn thoáng qua thần sắc chăm chú của nàng, hơi có chút buồn cười.

Tuy nói chuyến xuất môn này Long nhi hiểu chuyện hơn không ít, nhưng xem ra, cuối cùng cũng chỉ là một hài tử.

[BHTT] [GL] [EDIT] [Hoàn] [ĐN TĐĐH] Xuyên Qua Thành Mạc SầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ