Phiên ngoại 7: Thức tỉnh

6.6K 152 5
                                    

Gió cuối thu sau núi có chút cảm giác mát mẻ, nhưng trời cao khí sảng, không khí ngọn núi phá lệ tốt hẳn lên.

Một chỗ phòng thuốc bên hồ, sau phòng làm vài mẫu đất vườn, có loại rau dưa, có loại thảo dược. Bờ ruộng được khai khẩn cực kì chỉnh tề, đúng là đến mùa thu hoạch, nhìn qua xanh mượt thư thái.

Lúc này đang là thời điểm buổi trưa, một người cuốn ống quần cột vào chân, trên đầu mang một cái nón rộng vành cực lớn, đang xoay người chăm sóc vườn một cách tỉ mỉ.

Nhìn từ phía sau bóng dáng ấy, người nọ hình tuổi còn trẻ, dáng người mạnh mẽ, động tác lưu loát, lưng rộng cao ngất, không có chút nào giống như lão nông hàng năm làm lụng.

Hắn làm rất chăm chỉ, thỉnh thoảng lật xem một chút bùn đất, lại kiểm tra một chút sâu, từng chút từng chút một.

"Môn chủ, nên ăn cơm trưa , trở về đi."

Một người thanh niên có chút gầy yếu không biết từ khi nào đứng ở bờ ruộng, hét to đến mảnh đất của người nọ.

Người đang làm vườn nọ đứng lên, thân hình càng hiển nhiên cao ngất tuyệt đẹp. Hắn quay đầu lại, lấy nón rộng vành tháo xuống, dưới ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ ngoài dự đoán của mọi người.

Mày kiếm thon dài cực kì bắt mắt, con ngươi tối đen như u tuyền, sống mũi thẳng như núi cao, chỉ có khi đôi môi đỏ mọng hé ra chút tươi cười, khuôn mặt tuấn mỹ ấy mới miễn cưỡng lộ ra chút ôn nhu.

Đây là hoàn toàn nói về khuôn mặt có thể xưng được với "mỹ mạo", tương xứng chủ nhân của nó chính là khí chất là lãnh ngạo cao quý, làm cho người ta khó có thể tưởng tượng người như vậy sao lại xuất hiện ở bên trong cái loại sơn cốc xa xôi bí ẩn này, lại làm công việc của một lão nông?

Nhưng mà người nọ hình như đã quen với cuộc sống như vậy. Hắn thản nhiên mà lên tiếng, chậm rãi đi lên bờ ruộng.

Đến gọi người gọi hắn lại có một dáng vẻ thư sinh, bộ mặt thanh tú, màu da phơi nắng nên có chút sạm đen, nhưng nhìn qua thực khỏe mạnh. Bắt gặp người nọ đi tới, cười nói: "Vài mẫu đất này được ngài chăm sóc càng ngày càng tốt . Mấy ngày nữa thảo dược này có thể dùng được rồi."

"Thật sao? Thứ thuốc này đối với Phi Ly thật sự có ích chứ?"

"Đương nhiên. Nếu Ngôn tướng quân biết thảo dược này đều là ngài đích thân chăm sóc, nhất định sẽ rất cảm động."

Người nọ nghe vậy, tùy tay nâng nâng cái nón, nhìn về căn phòng u tĩnh phía trước , không khỏi cúi đầu mà thở dài, nhẹ giọng nói: "Chỉ hy vọng như thế."

Người này đúng là người đầu năm mang theo Ngôn Phi Ly vào cốc cầu chữa bệnh Minh quốc Bắc Đường vương -- Bắc Đường Ngạo. Mà bên cạnh hắn tên thanh niên kia đúng là Thiên môn ngọc diện thần y Thu Diệp Nguyên.

Hai người bọn hắn tự mang theo Phi Ly hậu sản hôn mê bất tỉnh vào sau Linh Ẩn cốc, đến giờ vẫn chưa rời đi. Nơi thâm sơn cùng cốc Linh Ẩn cốc này chính là nơi ở của Bạch vũ y sư Liễu Minh đích, hắn tính tình cổ quái, không chào đón người ngoài, dược phòng cũng chỉ có thề để cho tối đa ba người. Bởi vậy Lăng Thanh đang trên đường còn chưa vào cốc lập tức bị hắn trở về.

Đoạn Tình KếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ