Chap 7:Hậu đậu

835 77 2
                                    


15'sau:
-Các em có mặt đầy đủ chưa?_Thầy quản sinh nói lớn
-Dạ rồi_Tất cả đồng thanh
-Vậy thì chúng ta lên xe để đi về_Thầy quản sinh
-Khoan đã thầy ơi nhỏ Army để quên điện thoại nên quay lại lấy giờ vẫn chưa thấy nhỏ đâu_HeeSu lên tiếng, cô lo lắng vô cùng
-Lại là con bé đó khi nào cũng làm trì hoãn công việc của tập thể_Thầy quản sinh vẻ không vui nói
-Cậu ấy có thể đi đâu được ?_JHope cũng lo lắng
-Chắc cậu ấy ở chỗ rửa tay á_HeeSu
-Để tôi đi tìm cậu ấy_JiMin nói rồi chạy đi
/)_/)
( *.* )
Army tìm kiếm mãi rồi cũng thấy, cô mừng rỡ reo lên:
-A! Thấy rồi_Army tay nâng niu chiếc điện thoại iu dấu của mình vui mừng vì nó vẫn còn nguyên vẹn. Army vội chạy đi định xuống núi mà không để ý đến vũng nước dưới chân hậu quả là cô bị trượt chân té. Army đau đớn cố đứng dậy nhưng vô dụng. Cô bất lực ngồi đó khóc, thầm trách bản thân hậu đậu.
-Army cậu ở đâu?_Tiếng JiMin làm Army vui mừng cô nói to:
-Tôi ở đây
-Cậu có sao không_JiMin nghe thấy tiếng Army liền chạy đến lo lắng hỏi
-Hu!Hu!Chân tôi đau lắm không đứng lên được_Army nước mắt đầm đìa
-Để tớ xem_JiMin nói rồi sờ vào chân Army
-Cậu bị trật chân rồi_JiMin nhẹ nhàng nắn chân Army_Để tớ giúp cậu
-Á_Army hét lên đau đớn
-Không sao hết đau rồi_JiMin mỉm cười_Về nhà rồi băng sau
-Rồi sao tôi về được_Army cảm thấy bớt đau hơn khi nãy.
-Lên lưng tớ cõng cậu đi_JiMin nói rồi quay lưng ra
-Thôi không được đâu_Army vội lắc đầu
-Tách!_Một vài giọt mưa rơi xuống rồi cả con mưa đổ xuống, trời tối sầm lại.
Army hoảng sợ nhìn lên trời, cô vốn sợ bóng tối.
-Lên mau nếu không cậu sẽ bị cảm đó_JiMin nói người anh đã bắt đầu ướt. Army đành vòng tay qua cổ JiMin, JiMin tay giữ chặt chân Army đứng dậy rồi bước đi xuống núi.
-Tôi lạnh lùng với cậu vậy sao cậu lại không ghét bỏ tôi?_Armymột lúc lâu sau lên tiếng
-Đơn giản vì tớ thích cậu_JiMin cười nhẹ
-Vậy lúc trên xe có thật là tôi đã chủ động tựa vào vai cậu mà ngủ không?_Army
-Không mà là tớ cố tình nói cậu làm vậy_JiMin cười nhẹ
-Sao lúc đó cậu không thừa nhận chứ? Cậu thật đáng ghét!_Army nói tay đánh mạnh vào vai JiMin
-A! Đừng đánh nữa là vì tớ không muốn người khác giành cậu với tớ_JiMin bị đánh bất ngờ khẽ la lên
Army ngừng đánh, trong lòng cô có chút rung động trước những câu nói của anh, cô cũng không nói gì thêm chỉ mệt mỏi gục xuống tấm lưng rộng của anh. Cô cảm thấy rất ấm áp và thoải mái.
Từng hơi thở nóng ấm của Army phả vào tai JiMin làm tim anh đập rộn ràng. Đây là lần đầu tiên anh có cái cảm giác này khi ở cạnh một người con gái mặc dù đã nhiều lần tiếp xúc với những cô gái khác. JiMin cố trấn tĩnh bản thân:"Không được yêu cô ta, cô ta cũng như những đứa con gái khác, đều là giả dối!"
Cuối cùng JiMin cũng lên xe, anh đặt Army xuống ghế.
-Army sao rồi_HeeSu lo lắng nhìn JiMin
-Cậu ấy bị trật chân nhưng tôi sơ cứu rồi, chắc do mệt quá nên cậu ấy đã ngủ_JiMin mắt vẫn nhìn người con gái đang ngủ có gì đó rất đáng yêu.
-Cậu ấy không bị thương nặng là may rồi, thầy ơi cho xe chạy đi ạ_JHope nói sau đó quay ra thầy quản sinh.
Chiếc xe bắt đầu chuyển động.
Tới trường Bright Star:
-JiMin em giúp thầy đưa Army về nhé thầy có việc bận (là đi ăn với mấy thầy cô khác)rồi_Thầy quản sinh nói với JiMin
-Thầy thật vô trách nhiệm nha_HeeSu liếc thầy quản sinh.
-Đâu có thầy bận lắm nên không đi được_Thầy quản sinh
-Thôi hai người cứ về đi em sẽ đưa cậu ấy về_JiMin nói rồi bế Army đi
-Còn cậu để tôi đưa về_JHope nhìn HeeSu
-Tôi có chân mà đâu cần cậu giúp_HeeSu
-Đừng bướng nữa trời đang mưa, cậu về như vậy sẽ bị cảm lạnh đó_JHope quan tâm
-Buồn cười! Cảm thì kệ tôi_HeeSu nói rồi bước đi dưới mưa. JHope vội đi theo che ô cho HeeSu nhưng cô lại ngang bướng hất ra và JHope cũng không chịu bỏ cuộc cứ che mưa cho cô. Hai anh chị này vừa đi vữa cãi nhau, một người thì cố che mưa cho người kia nhưng người kia lại cố hất xuống. Cuối cùng người thua cuộc là HeeSu cô để mặc JHope che mưa, đưa cô về tận nhà.
......................................................................................................................................
-Cạch_Jin mở cửa, anh ngạc nhiên khi thấy 1 cậu con trai bế Army về
-Cậu ấy bị trật chân và đã ngủ vì mệt_JiMin nhẹ nhàng đặt Army nằm xuống ghế sopha quay sang nhìn Jin
-Cảm ơn em đã đưa em gái anh về, em là người yêu của nó sao?_Jin nhìn JiMin. JiMin hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Jin nhưng ngay sau đó khóe môi anh lại cong lên:
-Không, em chỉ là bạn cùng lớp với cô ấy thôi,em xin phép về ạ.
Nói rồi JiMin đi ra cổng và về.Jin nhìn theo bóng lưng JiMin đi khuất anh cảm thấy thằng nhóc này đang dấu diếm chuyện gì đó và k đáng tin thằng ngóc này.
Hôm nay Army đến trường sớm hơn mọi khi. Lý do cô cũng k biết nhưng chắc hôm nay trời có giông.
-Hôm qua keo núi cô ta cố tình dựa vào vai JiMin ngủ đó_G1
-Còn ngủ trên lưng cậu ấy_G2
-Hôm qua cô ta đi lung tung bắt JiMin phải đi tìm,người cậu ấy ướt hết vì mưa.K biết cậu ấy có bị cảm k?_G3
-Cô ta thật chả ra gì mà_G4
Lại là những lời bàn ra tán vào của đám con gái rảnh rỗi mà.Army bực mình quay lại quát:
-Các cậu đi học bộ k có gì làm à mà suốt ngày đi soi mói chuyện người khác thế?Bộ k thấy mệt ư?
Bọn con gái nfhe Army quát thì tản hết đi k dám ở lại.Army nhanh chân bước vào lớp đến bàn mình ngồi,đúng như cô dự đoán lại là chuột ,rắn ;gían trong hộc bàn. Bọn con gái k cảm thấy nhàm chán khi bày ra những trò vô bổ này sao. Lần này Army thật sự tức giận,cô nhìn đám con gái 1 lượt rồi lạnh giọng lên tiếng:
-Sức chịu đựng của con người có giới hạn,đừng có dở mấy trò trẻ con ra với tôi.1 lần nữa tôi k biết sẽ làm fi mấy người đâu,những lời tôi nói gim nó vào não đi.
Army dọn chỗ bẩn thỉu đó rồi ngồi xuống,đám con gái thấy Army như vậy cũng hơi sợ. Đúng lúc JiMin bức vào lớp thấy Army thì lo lắng hỏi:
-Chân cậu sao rồi?Cậu có mệt k?
À k sao chân tớ đi được rồi,cậu có bị cảm k?_Army đã k còn lạnh lùng với JiMin nữa.
-Tớ k bị cảm,cảm ơn vì đã lo lắng cho tớ_JiMin mỉm cười

-Tớ k bị cảm,cảm ơn vì đã lo lắng cho tớ_JiMin mỉm cười

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

-Tớ mới là người phải cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu và xin lỗi vì hôm qua đã vô ý ngủ trên lưng cậu_Army gãi đầu cười cười làm cho tim ai đó bị trật 1 nhịp.
-K sao miễn cậu thấy thoải mái là được_JiMin nói và cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim của mình và nghĩ"sao bây giờ cô ta đáng yêu thế"
-Ừ_Army mỉm cười trong đầu thầm nghĩ:"JiMin có khác cậu ấy đối với mình rất tốt"
Tối qua cô đã sut nghĩ kĩ:JiMin k có lỗi trong chuyện này với lại anh rất dịu dàng với cô có lẽ anh thích cô thật.Cô hứa từ nay sẽ k lạnh lùng với anh nữa,cô sẽ trân trọng tình yêu anh dành cho cô.
-Vậy để cảm ơn,chiều nay tớ mời cậu đi uống nước nhé_Army mở lời.
--Chiều nay tớ bận rồi xin lỗi nhé.
-Ừ k sao_Army hơi thất vọng
-Chiều mai đi mai tớ rảnh_JiMin đưa ra ý kiến.
-Ừ. Vậy cũng được_Army đồng ý nhưng trong lòng cảm thấy k được vui cho lắm.
Đến giờ ra chơi Army lại phải chạy xuống phòng hội trưởng gặp Jung Kook. Người cô cho là máu lạnh đáng ghét nhất trên đời.
-Đọc số điện thoại cô đi_Jung Kook nhìn Army.
-Hả_Army ngạc nhiên.
-Có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với cô_Jung Kook giải thích.
-Ừ thật sự tôi k nhớ số của mình_Army nói mà k dám nhìn vào mặt Jung Kook.
-Cô đùa tôi đấy à,số điện thoại của mình mà cũng k nhớ_Jung Kook bực mình.
-Tôi nói thật tôi k nhớ thật mà_Army nói k có chút giả dối.
Jung Kook bực mình với người con gái này,cô làm anh k thể tin được sao trên đời này lại có người trí nhớ thậm tệ đến nỗi k nhớ cả số của mình.
-Đây là số của tôi cô lưu vào đi_Jung Kook ném cho Army mẩu giấy.
Army k vui vẻgi lấy điện thoại ra bấm và lưu là"Sao quả tạ". Miệng Army cười tinh nghịch sau đó bấm gọi,k lâu sau thì chiếc iphone của Jung Kook vang lên.Anh nhấn kết thúc và lưu số "Qua chanh"
Hai người tuy lưu tên khác nhau nhưng có cùng 1 ý nghĩa là đối phương chả có gì tốt đẹp và xui xẻo.
end chap 7
Như đã hứa mình đã viết chap này dài hơn rùi nhé,mong m.n sẽ ủng hộ truyện tớ bằng cmt hoặc vote nha 😊😊.Nhưng hôm nay đi làm về thấy Kook tình tứ với gái mà hơi bị gato 😂😂😂

[Jungkook] {Army} I need you girlNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ