Ngoại truyện (Thiên Yết - Cự Giải)

977 39 2
                                    

Tôi là Cự Giải, theo như mọi người hay gọi thì tôi là một ca sĩ thiên tài. Nhưng tôi lại chẳng có hứng thú gì với tên gọi đó cả. Nó chỉ khiến tôi phải chịu thêm nhiều áp lực mà thôi.

Cầm chiếc điện thoại đọc ít tin tức, đập vào mắt tôi là những dòng chữ hoa mĩ đầy chải chuốt đọc mà buồn nôn. Đúng là bọn nhà báo. Thay đổi cũng nhanh thật. Mới hôm trước còn lên án tôi vì vụ scandal tay ba với hai cô diễn viên nào đó. Giờ lại kêu tất cả chỉ là hiểu lầm ngọt xớt. Ngọt quá, nuốt không nổi rồi.

Tôi chán nản bước ra ngoài, bỏ ngoài tai mấy lời nhắc nhở nhảm nhí của quản lí rồi phóng xe đi. Hiện tại, tôi cần được thư giãn đầu óc, không là sẽ nổ mất. Lái xe một cách vô định, tôi chợt thấy cây cầu quen thuộc. Hóa ra tôi đã về nhà cũ của mình lúc nào không biết.

Mở cánh cửa gỗ nặng nề, tôi bị bụi trong nhà làm ho vài tiếng. Cũng đã lâu rồi mới về lại, từ khi cha mẹ tôi mất thì tôi cũng không còn quay lại đây nữa. Chậm rãi in vết chân lên sàn nhà đóng đầy bụi, tôi như một người khách đi tham quan toàn bộ căn nhà. Mở cánh cửa nơi từng là phòng ngủ của mình, thấy những đồ dùng quen thuộc của mình vẫn còn đó, y nguyên tại chỗ cũ tôi khẽ cười. Có cảm giác như được quay trở lại hồi xưa vậy.

Sau khi dạo quanh nhà, tôi liền sang cây cầu gần đó, nơi chứa những kỉ niệm của gia đình mình. Cây cầu đã thay đổi ít nhiều sau lần cuối tôi nhìn thấy nó. Nhưng vẫn còn đó một nét gì đó thân thuộc mà có lẽ chỉ mình tôi mới cảm nhận được. Nhìn xuống dòng nước đang chảy, tôi thấy lòng mình bỗng nhẹ đi rất nhiều. Dường như nỗi phiền muộn đã trôi theo dòng nước mà đi. Tôi bước xuống cầu và đi dạo dọc bờ sông, một sở thích từ lúc nhỏ của tôi.

Trời bắt đầu mưa, càng lúc càng nặng hạt. Tôi cố gắng đi thật nhanh quay về xe của mình. Nhưng thật không may, tôi đã trượt chân và ngã xuống dòng nước đang chảy siết kia. Và càng không may hơn khi tôi lại không biết bơi. Vùng vẫy một hồi trong dòng nước lạnh cuối cùng tôi đành từ bỏ.

Trước đây không biết ai đã từng nói chết đuối là cái chết rất nhẹ nhàng. Trừ cái khoảnh khắc cuối cùng khi tất cả những sự kiện trong quá khứ lần lượt hiện ra trước mắt. Bây giờ, khi trong tình cảnh đó, tôi mới thấy nó rất đúng. Không đau đớn hay gì cả, tất cả xảy ra thật êm đềm. Ý thức bắt đầu mất dần, cũng là lúc mà những hình ảnh bắt đầu lần lượt xuất hiện. Tất cả như một cuốn phim quay chậm quay lại tất cả mọi thứ về tôi, kể cả những việc tôi đã quên hay những thứ tôi chưa bao giờ nhớ. Tôi nhắm mắt lại, khẽ nở một nụ cười, biết đâu sau cái chết là một điều thú vị đang chờ tôi.

***********

Khó nhọc mở mắt ra, trước mắt tôi là một cô gái, khuôn mặt cô ấy ghé sát vào mặt tôi khiến tôi có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của mình từ đôi mắt kia. Thấy tôi đã tỉnh, cô ấy giật mình lùi ra và bối rối nhìn tôi. Sau đó, như xấu hổ, cô ấy cúi mặt xuống,

- Cô đã cứu tôi?

Cô gái kia gật đầu một cái nhưng không trả lời.

[HOÀN] [12 Chòm Sao] Trận chiến 2000 nămWhere stories live. Discover now