CHƯƠNG 36 (づ  ̄ ³ ̄)づ~♥

1.4K 64 0
                                    

Cảnh Luật nói: "Giấc mơ của tôi chính là ca hát, như vậy là được rồi phải không?"
Đạo diễn lắc đầu, chủ nhiệm sản xuất nghĩ nghĩ nói:"Trong lòng có gì vướng bận hay vì tại Bắc Kinh kiếm sống, có cái gì đặc biệt cảm động... Tiết mục của chúng tôi muốn tăng randing, để người xem cảm động , cậu là đối tượng trọng điểm của công ty, cậu cùng Tiêu Nghị không giống, cậu ấy được tự do hát..."
Tiêu Nghị đứng dậy, đẩy cửa đến hành lang, lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Lô Chu. Mấy ngày này, cậu từ sáng tới tối đi ngủ, đều sẽ gửi tin nhắn cho Lô Chu nói ngủ ngon, buổi sáng rời giường, cũng gửi tin nhắn nói Chu ca tôi rời giường.
【 Chu ca, tôi tham gia tuyển tú . 】
Tiêu Nghị chụp lại sương mù ngoài cửa sổ.
【 Anh ở Canada sống tốt không? Có đài quốc nội không? 】
Lô Chu vẫn không hồi phục, Tiêu Nghị đẩy cửa đi vào, video của Cảnh Luật đã đại khái được định ra.
Lại là ba ngày sau, lần này là đạo sư họp, bốn đạo sư, tuyển thủ ở bên ngoài chờ kêu tên, gọi vào liền đi vào, Tiêu Nghị đi vào, cùng Tề Toàn đối mặt.
Tiêu Nghị sớm biết Tề Toàn tới đảm nhiệm vai trò giám khảo, Tề Toàn thần tình tươi cười, cầm bút, mím miệng, trường hợp này phi thường xấu hổ, dù sao song phương coi như cũng có cừu oán, nhưng hiện tại Lô Chu cùng công ty giải ước, Tề Toàn cũng không nói cái gì.
"Là Tiêu Nghị sao?" Một nam trung niên đứng lên, thân phận của ông ta là chế tác âm nhạc Vương Cảnh, Tiêu Nghị lập tức bắt tay với ông ta, Vương Cảnh cười nói: "Quách đạo có đề cập tới cậu."
Tiêu Nghị không nghĩ tới quen biết Quách đạo chỉ ngắn ngủn mấy tháng, cư nhiên ông ấy còn rất để bụng, trong lúc nhất thời cảm động, Vương Cảnh lại nói với hai nữ ca sĩ " Nhạc đệm《 Phong phiêu nhứ 》chính là Tiêu Nghị viết."
Tiêu Nghị gật gật đầu nói "Xin bốn vị lão sư chỉ giáo."
"Cậu là trợ lý của Lô Chu a." Một vị ca sĩ Hồng Kông, Bàn Nữu hỏi.
"Ai." Tiêu Nghị trở lại trong sân, cười nói "Trước kia."
Một vị lão sư khác là một ca sĩ dân tộc, cô ấy cười hỏi "Lô Chu gần đây như thế nào không diễn nha?"
"Anh ấy bị thương khi quay phim." Tiêu Nghị đáp "Cần nghỉ ngơi một chút."
"Bắt đầu đi." Sắc mặt Tề Toàn có chút không tốt lắm, Tiêu Nghị thâm hút một hơi, nghĩ nghĩ, bắt đầu hát ca khúc cậu chọn.
Hát một nửa, Tiêu Nghị nhìn bốn vị đạo sư, mọi người tựa hồ cũng thực nhàm chán, Tề Toàn móc mũi, Bàn Nữu đang đùa di động, lão sư nhạc cụ dân gian cởi giày cao gót, ở dưới bàn cọ đến cọ đi, Vương Cảnh đang soi gương.
Tiêu Nghị ngừng lại.
"Không tồi." Bàn Nữu thu hồi di động nói "Tốt hơn nhiều người trước."
"Tôi hát nhạc Mỹ." Lão sư tên Quý Tử nói "Nghe không tồi, hiệu quả trên đài có khả năng hoàn hảo hơn, mọi người cảm thấy sao?"
"Được rồi." Vương Cảnh nói "Đến lúc đó ấn nút này, tôi cho cậu đèn sáng, ba vị khác sao?"
Bàn Nữu hướng Tiêu Nghị khoa tay múa chân nói "Cố lên, cậu không thành vấn đề."
Quý Tử nói "Tôi cũng có thể."
Tề Toàn cười ha hả nói "Tôi đây liền bồi đại gia, đồng thời cho cậu."
Tiêu Nghị gật gật đầu, dù sao cậu cũng muốn bị xoát xuống, ai nhấn đèn sáng kỳ thật không hề gì, đang muốn nói lời cảm tạ, Tề Toàn lại bỗng nhiên nói "Tiêu Nghị a."
Tiêu Nghị cười.
Tề Toàn nói "Cậu cũng là người trong nửa vòng."
Tề Toàn nheo lại mắt, cười nhìn Tiêu Nghị, Vương Cảnh vừa cười nói "Ca khúc cậu ấy viết không tồi, 《 Cổ đạo thu phong 》, Quách đạo vẫn luôn thực thích."
Tiêu Nghị cười nói "Đáng tiếc giấy phép cho phép chiếu còn chưa lấy được."
Tề Toàn còn nói "Hân Nhiên tỷ mấy ngày hôm trước còn nói tới cậu, Lô Chu cùng Hoa Hưng giải ước, không biết cậu muốn đi con đường nào nha -- "
Tiêu Nghị nói "Tôi còn muốn vì công ty phục vụ."
Bàn Nữu nói "Chờ mong nghe được càng nhiều bài của cậu! Khi tôi trở về phải nghe một chút!"
Tiêu Nghị cười nói "Vâng."
Tề Toàn nói "Có rảnh chúng ta ăn một bữa cơm?"
Tiêu Nghị nói "Được, tôi mời khách."
Tiêu Nghị nghĩ thầm tôi mới không cùng ông ăn cơm... Đi xuống lối ra, nghe được hành lang có người đối diện đang nghị luận, thanh âm thực nhỏ nhưng Tiêu Nghị nghe thấy được.
"Lô Chu con chim ngốc kia, anh ta không xui ai xui? Đều suất thành ngu ngốc đi..."
Tiêu Nghị lập tức ngẩng đầu, trong nháy mắt toàn bộ hành lang đều tĩnh.
Tiêu Nghị đứng dậy đi qua, hướng người kia hỏi "Xin hỏi anh ở công ty nào?"
Người nọ trừng mắt nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái nói "Không phải tôi nói."
Tiêu Nghị nhận ra thanh âm này, vừa rồi rõ ràng chính là anh ta nói.
"Có rảnh không? Tôi giải thích một chút, không cần có hiểu lầm." Tiêu Nghị thành khẩn nói "Tất cả mọi người là cùng lên tới dự thi ..."
Người nọ đều quen biết tất cả người chung quanh, nhìn trái phải, tất cả mọi người nở nụ cười.
"Anh nói a." Tân nhân kia đáp "Không có gì cả."
Tiêu Nghị nghĩ nghĩ, một quyền quất lên mặt tân nhân kia.
Toàn bộ hành lang nhất thời một mảnh hỗn loạn, triệt để tạc oa, 5-6 cá nhân đi lên ấn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị trước kia cùng Đỗ Mã đánh đàn, căn bản mặc kệ người khác đánh mình, chỉ cần không đụng vào điểm mấu chốt, nhưng trận ẩu đả này không đến một phút đồng hồ liền ngừng, đầu Tiêu Nghị ong ong vang, bị bảo an lôi ra, song phương đều bị kéo đến trong phòng làm việc.
Tiêu Nghị bị đánh mặt mũi bầm dập, tân nhân kia bị đánh ác hơn, thần tình máu mũi, Cảnh Luật vừa ra tới đã nhìn thấy Tiêu Nghị bị đánh, cư nhiên cũng đi lên giúp đỡ Tiêu Nghị đánh đối phương mấy quyền, đạo diễn chủ nhiệm giám chế cũng bị tức chết rồi.
Đỗ Mai tự mình đến , cùng đối phương nói chuyện một hồi, Tiêu Nghị chờ trong phòng cách vách, hướng Cảnh Luật nói "Lần tới gặp phải loại sự tình này, cậu đừng ra tay, tôi đánh là được. Cậu thấy cái gì khó chịu, có ai ở sau lưng nghị luận chúng ta, cậu liền nói cho tôi biết."
Cảnh Luật "Bọn họ nói đã vài ngày, tôi không dám nói cho anh biết."
"Hảo hảo ca hát." Tiêu Nghị hướng cậu ta nói "Cậu sẽ hồng, đến lúc đó dẫm cậu ta dưới chân."
Cảnh Luật gật gật đầu.
Đỗ Mai nói xong việc, cùng giám chế đồng thời lại đây, cư nhiên còn vui tươi hớn hở, tuyên truyền đi theo sau Đỗ Mai, vui vẻ cười nói.
"Được." Giám chế nói "Hai cậu bắt tay nhau đi, chuyện này coi như xong."
Gíam chế tiết mục đã nói vậy, Đỗ Mai cùng người đại diện đối phương cũng không dám không chừa mặt mũi cho nhau, hai bên còn hàn huyên vài câu, mặt Tiêu Nghị bầm tím, cười hướng tân nhân kia vươn tay, song phương bắt tay, Tiêu Nghị tiến lên nói "Thực xin lỗi, đừng để bụng." Tiếp Tiêu Nghị còn chủ động lôi kéo tay cậu ta, ôm chầm cậu ta, tân nhân nhỏ giọng ở bên tai Tiêu Nghị nói câu "X mẹ mày."
Tiêu Nghị không nói gì, biết người này đắc tội giám chế, khẳng định chịu không nổi, câu nói kia chung quanh có không ít người nghe thấy được, giám chế lập tức thay đổi sắc mặt nhưng không phát tác, người đại diện đối phương lập tức mang người đi.
"Đỗ tổng." Tuyên truyền hỏi "Thông cảo viết như thế nào?"
"Tương ái tương sát đi." Đỗ Mai nói "Chúng ta về công ty cũng nghiên cứu một chút, tận lực bán hủ."
"Được." Tuyên truyền nói.
Tiêu Nghị nghĩ thầm Đỗ Mai bản lĩnh của dì là tìm Lý Diệp học, cái gì cũng có thể sao tác một phen, đi ra phía sau, Tiêu Nghị lái xe chở bọn họ trở về, Đỗ Mai còn nói "Hôm nay tân nhân kia là Quang Hoa, chính là của công ty Ô Hằng Cổ, cậu đánh quá đẹp."
"Ác?" Tiêu Nghị nói "Còn có ai cần đánh không?"
"Không có." Đỗ Mai nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái nói "Cậu trở về hảo hảo xoa xoa, đừng đến lúc lên sân khấu còn mang theo thương tích."
Tiêu Nghị biết không có việc gì liền yên tâm, cùng ngày tuyên truyền liền đi ra, trên Weibo tất cả đều là 《 Thanh âm điểu ti 》, Tiêu Nghị đã thấy nhưng không thể trách, lười đi quản, tổ tiết mục còn đem ảnh chụp hai người ôm nhau đăng lên.
Trước đó Tiêu Nghị có viết ca khúc cho Lô Chu, nhiều ít cũng có chút danh khí trên internet, nghe được cậu muốn tham gia tuyển tú, fan càng ngày càng nhiều lại liên quan từ trước mượn gió xuân của Lô Chu, chuyện xưa năm trước, toàn bộ bị nhảy ra hâm lại một lần, Tiêu Nghị nhìn tin nhắn nhóm fan nhắn lại, vừa xót xa trong lòng lại cảm động, cư nhiên cũng không thiếu người nhớ rõ cậu đã từng ca hát.
Bên trong có một lời nhắn: Em rất thích 《 Niên hoa 》của anh, em biết anh sẽ hồng.
Tiêu Nghị nhìn thấy thiếu chút nữa liền khóc, đã từng ở dưới trời tuyết, đêm dài Lệ Giang xa hoa truỵ lạc, quán bar Lan Quế Phường ở Quảng Châu...
Cùng với nói là ca hát không bằng nói là một đoạn ký ức.
Weibo của Tiêu Nghị chưa bao giờ bận như hôm nay, tin nhắn xuất hiện dồn dập làm cậu đáp ứng không xuể, trở về một cái còn có một cái khác, mới vừa hồi liền có vài cái, phía trước vài cái vừa muốn cùng cậu nói chuyện phiếm, quả thực là quả cầu tuyết càng lăn càng nhiều.
Tiêu Nghị cơ hồ muốn khóc cầu nhóm fan đừng nói nữa, đã trễ thế này ngày mai không cần lên lớp sao, cuối cùng thật sự đành phải nhìn xong không trả lời.
Nhưng lật lật, trong vô số tin nhắn xuất hiện một cái.
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: Người đánh em tên gọi là gì?
@ Tiêu thỏ tư cơ: Là tôi đánh người ta.
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: Con mẹ nó em ít nói nhảm, người nọ gọi là gì?
@ Tiêu thỏ tư cơ: Thật do tôi đánh người khác.
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: Em là tự động trả lời sao? !
@ Tiêu thỏ tư cơ: Chu ca anh ở nơi nào? Tôi rất nhớ anh, anh tại sao có thể như vậy, anh tại sao có thể như vậy vứt bỏ tôi a, anh như thế nào bỏ được?
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: Ai cười với em, không nói tự anh đi thăm dò.
@ Tiêu thỏ tư cơ: Anh về nước sao?
Lô Chu không nói, Tiêu Nghị lại gửi một đống tin nhắn, Lô Chu unfriend Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị "..."
Tiêu Nghị a a a kêu to, ôm công tử của Lô Chu suất đến suất đi, cuối cùng cả người ghé vào trên người công tử, cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Lô Chu, tắt máy.
Vì thế cậu triệt để điên rồi, trong lòng điên cuồng phun tào, không phải muốn tôi unfriend anh anh mới để ý đến tôi sao?
Tiêu Nghị gửi tin nhắn cho Lô Chu rồi phát một đống tin tức, Lô Chu cũng không hồi phục, cậu không dám ở trên Weibo nói lung tung sợ lại bị fan tìm ra cái gì, chỉ phải tạo ID khác, gửi tin nhắn cho Lô Chu, phát hiện quyền hạn không đủ, đành phải buông tha.
Nửa đêm cậu dậy, xoát Weibo Lô Chu, vẫn như năm trước, Lô Chu tựa hồ đã hoàn toàn không online, còn có người chưa từ bỏ ý định ở phía dưới Weibo hỏi nam thần anh đi nơi nào a, nhanh trở về a, mặc kệ anh biến thành cái dạng gì em vĩnh viễn yêu anh linh tinh .
Tiêu Nghị xoát một hồi, đột nhiên phát hiện mình lại không bị unfriend, vì thế tốc độ gửi tin nhắn cho Lô Chu.
@ tiêu thỏ tư cơ: Anh còn không để ý tới tôi tôi liền đem hắc liêu của anh trên Skype giũ ra.
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: Em dám? Lão tử tìm người giải quyết em cùng Quảng Nhan.
@ Tiêu thỏ tư cơ: Quảng Nhan là ai? ? ?
Tiêu Nghị: @. @?
Lô Chu rất muốn unfriend Tiêu Nghị, Tiêu Nghị phải câm miệng.
Tiêu Nghị nhìn chằm chằm Weibo của mình, quả nhiên không bao lâu, Lô Chu bọ cậu vào sổ đen, Tiêu Nghị lập tức gửi tin nhắn cho hắn.
@ Tiêu thỏ tư cơ: Tôi yêu anh, anh như thế nào nhẫn tâm như vậy với tôi.
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: lăn.
Lại bị unfriend, Tiêu Nghị đành phải tiếp tục xoát, mở phim Mỹ, một bên tùy thời nhìn chằm chằm trạng thái của mình, Lô Chu lúc 3 giờ càng phóng Tiêu Nghị ra khỏi sổ đen phóng ra.
@ Tiêu thỏ tư cơ: Tôi hát cho anh, anh nghe tôi hát, người yêu anh nhất là tôi...
@ Tôi là thiên tài Lô Chu: Em xong chưa a!
Lần này Tiêu Nghị bị unfriend, Lô Chu tựa hồ không tính toán phóng xuất cậu từ sổ đen, Tiêu Nghị đành phải chuẩn bị đi ngủ, ngày hôm sau dậy, phát hiện tên Weibo mình bị đổi thành : Đẩu M thỏ tư cơ.
Tiêu Nghị "..."
Phía dưới Weibo còn một đám fan kêu hảo manh a hảo manh a, Tiêu Nghị biết nhất định là Lô Chu lên Weibo mình sửa tên, cậu gọi điện thoại cho Lô Chu, vẫn là tắt máy.
Hôm nay tổ tiết mục thông tri từng nhóm, Tiêu Nghị đến trên xe, cùng một chúng tuyển thủ chào hỏi, không ai còn dám lén lút nghị luận cậu cái gì, Tiêu Nghị mới biết được ngày hôm qua người kia gọi Quảng Nhan.
Tiêu Nghị hoàn toàn không nghĩ tới có một ngày mình cũng sẽ bị camera đi theo, cậu đọc kịch bản, cùng ngày thì trở lại phòng phối âm, cũng đọc diễn cảm lời thoại trong kịch bản, nhìn phim ngắn.
"Có thể quay lại không?" Tiêu Nghị hỏi.
"Tiết mục còn chưa có quay đâu." Biên tập cắt nối nói "Chờ phát xong là có thể."
Tiêu Nghị liền gật đầu, mấy ngày này, cậu luôn luôn gọi điện thoại cho Lô Chu, trên Weibo gọi hắn, Lô Chu vẫn luôn không có bất luận đáp lại gì.
1/4 bắt đầu quay chương trình, 5/4 phát sóng vòng loại, tuyển thủ được chọn đều sẽ làm nổi bật tâm tư của nhân vật, tổ tiết mục nhận báo danh dự thi từ khắp nơi, cuối cùng giữ lại 64 người, 64 cá nhân này lại bị đào thải 32 người.
Trong đó mỗi công ty điện ảnh và truyền hình bỏ người vào bên trong không ít, mà người cho dù không có hiệp ước, thông qua vòng loại cũng sẽ được công ty tài trợ liên hệ, đánh dấu công ty mình. Đương nhiên nếu không có công ty nào muốn ký, vọng tưởng dựa vào ca hát mà một đường vào trận chung kết đó là tuyệt đối không có khả năng .
Trên thực tế ngay cả chủ nhiệm tiết mục cũng oán giận, lần này đấu vòng loại, người không có hiệp ước nhiều lắm, ước chừng có 15 người.
Để tiết mục có vẻ càng chân thật một chút, cũng chỉ phải chấp nhận.
1/4, khán giả toàn bộ tới đúng chỗ, tổ tiết mục còn phát cho Tiêu Nghị không ít vé, kêu cậu gọi bạn bè tới tham gia, Tiêu Nghị phải tìm ai?
Cậu đành phải nói "Tôi không có bằng hữu, không cần."
Đỗ Mai gọi điện thoại đến, Tiêu Nghị đem tình huống nói ra, Đỗ Mai nói "Tại sao có thể nói không có bạn bè? Cậu người này, ai... Từ từ."
Vì thế cùng ngày, Đỗ Mai kêu Tiêu Nghị kéo một đám fan đến hiện trường, đại bộ phận đều được thuê, sắp xếp vài người làm đầy chỗ ngồi.
Tiêu Nghị ngồi ở hậu trường, còn chưa đến phiên cậu lên đài, thợ hoá trang còn hoá trang cho những người khác, Tiêu Nghị không khỏi nhớ tới lần đầu tiên mình tham gia tuyển tú, suýt nữa khẩn trương đến muốn tè ra quần, bọn Đỗ Mã đều vội tới cổ vũ Tiêu Nghị, Tiêu Nghị còn không ngừng thúc giục thợ hoá trang nhanh lên nhanh lên, thẳng đến ba phút trước khi mình lên sân khấu mới hóa trang xong...
Hiện tại Tiêu Nghị tuyệt không sốt ruột, ngồi ở một bên xoát Weibo.
"Cảnh Luật." Tiêu Nghị cười nói "Cố lên, cậu sẽ hồng."
Cảnh Luật có chút khẩn trương, hướng Tiêu Nghị gật gật đầu.
Tiêu Nghị block hết tin nhắn của những người lạ không chú ý, như vậy người lạ không thể gửi tin nhắn cho cậu, thế giới thanh tịnh chút, nhưng xoát vài cái vẫn phát hiện một số không biết.
@lfqlz009: Chào ca ca a.
@ Đẩu M thỏ tư cơ: ? ? Cậu là ai?
@lfqlz009: Em là fan của anh, lần trước anh chú ý em, quên sao? 【 Tình yêu 】
Tiêu Nghị "..."
Tiêu Nghị căn bản không nhớ rõ người này, tìm hiểu nguồn gốc một chút, phát hiện là một số nhỏ, gần đây mới lập Weibo.
@lfqlz009: Ca ca muốn tham gia thanh âm điểu ti sao?
@ Đẩu M thỏ tư cơ: Tốc a, em hôm nay tới không?
@lfqlz009: Không a, anh cố lên, oa thích nhất anh hát.
@ Đẩu M thỏ tư cơ: Cám ơn ác.
Tiêu Nghị nở nụ cười, một bên nhìn Weibo của fan này, phát hiện mặt trên đều phun tào gần đây tương đối phiền, có chút còn rất khôi hài .
@lfqlz009: Ca ca, chờ anh đỏ, có thể ký tên cho em?
@ Đẩu M thỏ tư cơ: Anh sẽ không hồng , bất quá cho dù không hồng anh cũng kí tên cho em được không?
@lfqlz009: Anh sẽ hồng, em rất thích những MV trước kia anh làm nha 【 Khuôn mặt tươi cười 】, từ lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm của anh, em biết anh sẽ hồng!
@ đẩu M thỏ tư cơ: Cám ơn.
Tiêu Nghị nghĩ tới ngày đó xoát Weibo cũng là người này, nhắc tới 《 Niên hoa 》của hắn, lúc này một trận lệ nóng doanh tròng.
@ Đẩu M thỏ tư cơ: Em cũng cố lên.
@lfqlz009: Ân, anh cố lên! Sao sao đát --【 Tình yêu 】
@ Đẩu M thỏ tư cơ: Sao sao.
@ Đẩu M thỏ tư cơ: đát.
Tiêu Nghị một đầu hắc tuyến, đã rất nhiều năm không dùng loại ngữ khí cùng fan nói chuyện phiếm, không nhìn hoàn hảo, hiện tại toàn bộ trong đầu không ngừng vọng sao sao đát sao sao đát sao sao đát sao sao đát... Sao đát sao đát sao đát đát... Tiêu Nghị cơ hồ cả người muốn hát theo 《 Súy thông ca 》.
"Số 7." Thợ hoá trang nói.
Tiêu Nghị đi qua hoá trang, thấy tuyển thủ cùng tổ còn nhận được quà của fan.
"Bộ dạng cậu hảo suất." Thợ hoá trang cười nói.
"Cám ơn." Tiêu Nghị nói.
Trước gương cậu càng suất hơn trước kia, đi theo Lô Chu bị hắn cưỡng bách chạy bộ, rèn luyện, mỗi ngày đều làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ngủ sớm dậy sớm, Lô Chu tựa như người tinh lực vĩnh viễn cũng không thể theo kịp, Tiêu Nghị hiện tại thoạt nhìn tựa như lúc mới vừa tốt nghiệp đại học.
Trong đầu cậu quanh quẩn các loại giai điệu nhạc đệm sao sao đát, phát hiện một chuyện nghiêm trọng, cậu đã vô pháp đuổi ba chữ kia ra khỏi đầu.
"Được rồi." Thợ hoá trang cười nói "Cố lên."
"Cám ơn." Tiêu Nghị nói, cậu chủ động tiến lên cùng nhà hoá trang ôm chầm một chút, tại đoàn phim, cậu nhìn thấy Lô Chu mỗi lần hóa trang, hoặc là làm tóc xong đều sẽ chủ động cùng nhân viên công tác nói tiếng cám ơn, so với rất nhiều diễn viên hóa trang xong trực tiếp chạy lấy người, Lô Chu càng làm cho người ta thích.
Lô Chu cũng đã dạy Tiêu Nghị, vô luận lúc nào đều phải khách khí với thợ hoá trang cùng nhà tạo mẫu tóc, đầu của cậu trong tay bọn họ, nếu thật cùng cậu có cừu oán, tùy tiện chỉnh một chút cậu liền xong đời.
Tiêu Nghị đứng ở phía sau đài, thâm hút một hơi.
Cảnh Luật còn trên đài, đã hát xong.
"Tôi đến từ Trầm Dương." Cảnh Luật nói "Từ nhỏ đã muốn hát kiểu Nhị Nhân Chuyển..."
Dưới đài một trận bạo tiếu, Bàn Nữu nói "Không tồi! Hát kiểu Nhị Nhân Chuyển là cái gì?"
Vì thế vài đạo sư giải thích hát kiểu Nhị Nhân Chuyển, vừa cười một hồi, Vương Cảnh nói "Tốt nghiệp đại học chưa?"
Tiêu Nghị nhìn kịch bản, biết sau khi đi lên lại phải dựa theo kịch bản diễn một lần, không có gì phát huy nhưng mặc kệ thế nào, Tiêu Nghị vẫn có chút khẩn trương.
"Cắt!" Đạo diễn ở trước sân khấu hô.
"Make-up, chảy mồ hôi quá lợi hại." Đạo diễn nói.
Tề Toàn cười an ủi "Không cần quá khẩn trương."
Cảnh Luật gật gật đầu, thợ hoá trang đi lên make-up, nhóm đạo sư uống nước, một lát sau lại tiếp tục.
"Chuẩn bị tốt chưa?" MC hỏi Tiêu Nghị.
"Rồi." Tiêu Nghị nói.
MC còn nói "Không cần khẩn trương, sai hoặc quên từ, làm lại là được, chúng ta là quay trước."
Tiêu Nghị cùng MC ôm chầm, chuẩn bị lên đài.
Trên đài bắt đầu chiếu video của Tiêu Nghị.
"Tôi kêu Tiêu Nghị."
Mùa xuân tại Bắc Kinh, sợi bông bay đầy trời.
"Tôi đến từ Hồ Bắc, ở Bắc Kinh đi học 4 năm, bắc phiêu 9 năm."
Đám người như nước chảy cùng với Tiêu Nghị đeo ba lô, đi ở đầu đường, ngẩng đầu nhìn cao ốc hoa mậu.
"Không xe không phòng, vẻ mặt mờ mịt." Thanh âm của Tiêu Nghị phát ra trên màn ảnh "Công tác của tôi là một người hậu kỳ, tôi thích âm nhạc, thích MV, thích hết thảy thứ có thể cho người khác cảm giác tốt đẹp, tôi muốn làm một người thường thường phàm phàm, nếu tôi có thể thuận lợi thăng cấp, như vậy tôi..."
Màn ảnh chiếu chậm rãi vào hình ảnh tịch dương hạ xuống, bóng dáng cô độc của Tiêu Nghị đi ở trên đường Bắc Kinh.
"Tôi muốn nói cho một người, một câu."
Cảnh tượng thực tốt đẹp nhưng Tiêu Nghị thời gian này không biết vì cái gì, nghe được "Nói cho một người, một câu" tự động tiếp câu "Sao sao đát!" .
Ngọn đèn sân khấu toàn ám, MC nhỏ giọng nói "Được, đã khai mạch, ngàn vạn lần đừng thử mạch."
Tiêu Nghị một đầu hắc tuyến, trong đầu còn quanh quẩn các loại sao sao đát, đi lên sân khấu.
Cậu cầm micro, đứng ở trong bóng tối, thâm hút một hơi.

KIM BÀI TRỢ LÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ