CHƯƠNG 34 (ノಠ益ಠ)ノ

1.4K 66 0
                                    

    Tiêu Nghị cho hắn xem kịch bản, Lô Chu cau mày, thì thào niệm nhiều lần nói "Anh không biết vì cái gì, lúc bắt đầu diễn đầu óc trống rỗng, đêm qua cầm kịch bản bắt chước cũng không như vậy."
Tiêu Nghị an ủi "Không cần gấp, nghỉ ngơi lâu như vậy, bình thường, chậm rãi thì tốt rồi."
Lô Chu ở trong hành lang đi lại vài bước, đột nhiên đá bay thùng rác, phát ra tiếng nổ. Tiêu Nghị nói "Đừng xúc động, Chu ca..."
Trong phòng quay phim không có một người nào đi ra nhìn, Tiêu Nghị xa xa nhìn liếc mắt một cái, thấy bên trong thoáng đóng cửa lại.
Lô Chu mỏi mệt, Tiêu Nghị đứng ở trước mặt của hắn, nhìn hai mắt của hắn, Lô Chu phiền toái bất an dần dần bình tĩnh trở lại, thâm hút một hơi.
"Bên ngoài có chút lạnh." Tiêu Nghị gom lại thùng rác nói "Vào đi thôi."
Lô Chu cùng Tiêu Nghị hai người ngồi ở một bên, Ninh Á Tình cười nói "Tôi đi nha, nam thần, cố lên."
Lô Chu gật gật đầu, Ninh Á Tình giao cho Tiêu Nghị một xấp miếng dán làm ấm, Tiêu Nghị hận không thể cũng dán miếng làm ấm lên mặt, lại dán lên vai lên đùi Lô Chu mấy khối.
Lô Chu nhiều lần niệm lời thoại, càng niệm càng phiền, quay đầu muốn nói , nhìn thấy trên đầu Tiêu Nghị dán mấy khối làm ấm, nhất thời bật cười.
"Anh xem." Tiêu Nghị nói "Chu ca, hôm nay thiệt nhiều fan đang nói anh."
Tiêu Nghị đưa Weibo cho Lô Chu nhìn, hôm nay là ngày 《 Bánh mì tình yêu 》 khởi động máy, Lô Chu sau khi bình phục một lần nữa xuất mã đóng phim đô thị thần tượng, một cửa hàng bánh ngọt gọi là bánh mì Casar, là nhà tài trợ chủ yếu cho phim. Weibo còn oanh oanh liệt liệt thảo luận. Phía dưới tất cả gọi nam thần hảo suất, nam thần rốt cục cũng xuất hiện.
Lô Chu gật gật đầu, tiếp theo là cảnh Lô Chu cùng nam phụ đánh nhau, hất bàn, đá bàn trà, nam phụ không dám đánh quá lợi hại, sợ Lô Chu bị thương, kéo áo Lô Chu, đem hắn đổ lên trên tường, sắc mặt của Tiêu Nghị cùng Lô Chu đồng thời đều thay đổi.
"Anh... Anh..." Lô Chu thở dốc, mặt đỏ lên.
"Tôi cảnh cáo anh." Nam phụ nghiến răng nghiến lợi nói "Đừng tới gần cô ấy, lấy lại mấy đồng tiền dơ bẩn của anh lại!"
Lô Chu vô cùng phẫn nộ, chỉnh sửa lại quần áo cùng cà vạt quát "Người tới!"
Nam phụ ném một xấp tiền lên trên mặt Lô Chu, tiền rớt đầy đất.
Đạo diễn không quá vừa lòng nhưng vẫn cho qua.
Tiếp theo là cảnh Lô Chu cố vấn luật sư, cảnh này phân lượng lớn, Tiêu Nghị đặt kịch bản lên trên bàn làm việc, Lô Chu khiêu chân, trên ghế xoay đổi tới đổi lui, như có điều suy nghĩ cầm bút ngòi vàng, khi thì liếc mắt nhìn kịch bản, có chút lắp ba lắp bắp.
Một buổi chiều 4 cảnh, hôm nay ngã tư đường Bắc Kinh bởi vì tuyết rơi, không thể diễn đêm liền hủy bỏ.
Tiêu Nghị rốt cục như trút được gánh nặng, trước khi đi đạo diễn hướng Lô Chu nói "Lô lão sư."
Lô Chu gật gật đầu, mày vẫn ninh, đạo diễn giống như châm chước, Lô Chu lại nói "Không quan hệ, ngài nói."
"Lý Quang Minh tuy rằng hèn hạ, vô lại." Đạo diễn nói "Nhưng cậu ta vô lại đến đáng yêu, làm người khác vừa yêu vừa hận, cho dù có quá phận với Ngải Ninh, cũng làm người ta hận không nổi, nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu."
Lô Chu nói "Gần đây tìm không tìm thấy trạng thái, buổi tối trở về sẽ nghiêm túc nhìn kịch bản."
"Có vấn đề có thể gọi điện thoại cho tôi." Đạo diễn khoa tay múa chân, Lô Chu gắt gao nắm chặt kịch bản đi ra, lên xe.
Tiêu Nghị cười nói "Buổi tối ăn chút gì? Tôi kêu khách sạn làm cơm."
Lô Chu trường ra một hơi nói "Không muốn ăn, tùy tiện đi."
Tiêu Nghị nói "Nơi này có bánh ngọt giám chế đưa, anh xem, không cần tiền."
Lô Chu nhìn Tiêu Nghị, một tay đẩy mặt cậu qua một bên nói "Đừng gây sức ép, không có khí lực chửi."
Tiêu Nghị xuống xe trước cửa hàng bánh mì Casar, mua chút bánh mì cùng bánh ngọt, về nhà, Lô Chu mở ra kịch bản ngày hôm sau, từng tờ từng tờ, để trên bàn cơm.
"Trước tắm rửa đi." Tiêu Nghị nói "Đợi tôi cùng anh đối diễn."
Lô Chu không nói gì, đứng dậy đi tắm rửa. Hai người đều tắm qua, Tiêu Nghị mở ra bánh ngọt, pha trà nóng, bên ngoài tuyết tung bay, trên bàn cơm đèn treo ấm áp, kéo rất thấp.
"Tình yêu gì?" Khóe miệng Lô Chu run rẩy, bật cười nói "Cô yêu tôi? Đây là tình yêu? Nhìn xem cô mua thứ quỷ gì, nói cho cô biết, tôi không yêu cô! Không yêu cô chính là không yêu cô! Cô có làm nhiều hơn nữa, tôi cũng sẽ không yêu cô."
Tiêu Nghị giương mắt, nghiêm túc nói "Đúng, anh rất có tiền, anh cao cao tại thượng, anh có thể cầm chân tâm của người cho chó ăn! Nhưng sẽ có một ngày anh anh sẽ gặp quả báo!"
Tiêu Nghị tùy tay chỉ, chỉ vào không khí, bị Lô Chu khi dễ nói "Anh sẽ biết, cái loại cảm giác này có bao nhiêu khó chịu!"
Tiêu Nghị vừa nói một bên nghĩ thầm mẹ kiếp tôi thật không muốn diễn phim này, ngày nào đó nếu tôi diễn vai nữ chính trong phim truyền hình, phỏng chừng không chờ người xem bóp chết tôi, đã bị bản thân lôi đi nhảy lầu.
"Anh xem đây không phải là rất tốt sao?" Tiêu Nghị nói "Bắt đầu chính là không đúng trạng thái."
"Đến đây đi." Lô Chu dùng tay chà mặt, nghiêm mặt nói.
Tiêu Nghị chờ mong nhìn Lô Chu.
"Cô..." Lô Chu nói.
"Tình yêu gì." Tiêu Nghị nói.
"Tình yêu gì?" Lô Chu hướng phía Tiêu Nghị nói "Cô... Cô yêu tôi? Ân, cô yêu tôi tôi cũng yêu cô cái gì... Quên."
Hai người trầm mặc.
Tiêu Nghị nói "Lại đến."
Lô Chu nhiều lần bị kẹt, lúc kẹt nhìn kịch bản trên bàn, Tiêu Nghị cái gì cũng chưa nói, hai người tựa như lão sư khảo học sinh, đem vài đoạn nói xong.
Đỗ Mai gọi điện thoại đến, Tiêu Nghị tiếp.
"Vâng... Hoàn hảo." Tiêu Nghị nói "Chính là nghỉ ngơi một đoạn thời gian, hôm nay có chút không quá thuận lợi."
Đỗ Mai hỏi "Có thể là di chứng não chấn động lần trước không?"
Tiêu Nghị nhìn Lô Chu liếc mắt một cái, Lô Chu ngồi ở trước bàn ăn ngẩn người, Tiêu Nghị nói "Hẳn sẽ không, tìm thời gian đi kiểm tra một chút."
Đỗ Mai nói "Ngày mai có thể thuận lợi không?"
"Có thể." Tiêu Nghị nói "Chúng tôi đang đối diễn."
Đỗ Mai nói "Được, ngày mai tôi đi đoàn phim nhìn các cậu."
Tiêu Nghị cúp điện thoại, bên cạnh bàn ăn phát ra một tiếng vang thật lớn, Lô Chu hất tất cả đồ vật, ngay sau đó đứng dậy lên lầu, phịch một tiếng mở cửa phòng.
Mà tất cả đều là bánh ngọt, trên tường cũng dính bánh ngọt, Tiêu Nghị nghĩ thầm quá lãng phí liền cầm chén đĩa, đem bánh ngọt trên tường quát xuống dưới ăn, ăn no thanh lý đồ vật sạch sẽ, lên lầu hai gõ cửa nói "Chu ca... Ăn cơm..."
Bên trong không có người nói chuyện.
Tiêu Nghị đẩy cửa đi vào, thấy Lô Chu ở trong phòng trước bàn một bộ dán thật do nhân nha.
Tiêu Nghị quỳ trên mặt đất, phát ra một tiếng thống khổ, Lô Chu hoảng sợ, quay đầu nhìn, Tiêu Nghị nằm vật xuống, bắt đầu lăn qua lăn lại.
Lô Chu "..."
Tiêu Nghị lăn đến phòng bên cạnh, đông đụng phải tường một chút, lại mượn lăn trở về.
Lô Chu "Em điên rồi, không đau a!"
Tiêu Nghị ha ha cười, đứng lên nói "Ăn cơm."
Lô Chu đang phiền, chuyện này không phải nhỏ, quan hệ đến sự nghiệp cả đời của hắn nhưng phiền cũng không hữu dụng, đã đói bụng càng phiền, chỉ có thể đầy bụng lại nói. Vì thế Lô Chu đi xuống lầu, Lô Chu liền ăn.
"Em gọi điện thoại cho Đỗ tổng." Lô Chu nói "Thu về tiền đặt cọc, kêu đoàn phim thay đổi người đi, đổi thành Ô Hằng Cổ."
Tiêu Nghị "..."
Lô Chu thu thập bát đũa, rửa chén, Tiêu Nghị không dám gọi điện thoại cho Đỗ Mai, Lô Chu cũng không thúc cậu, Lô Chu ăn xong lên trên lầu đi ngủ, Tiêu Nghị đẩy cửa ra, nhìn thấy đã tắt đèn, liền không gọi hắn dậy.
Ngày hôm sau, Lô Chu cũng không nói chuyện hủy, lái xe đi tới trường quay, Lô Chu cầm kịch bản, khẩn trương tới phát run. Tiêu Nghị lần đầu tiên nhìn thấy Lô Chu như vậy, muốn giúp hắn lại không giúp được gì. Lúc trình diện Đỗ Mai đang chờ ở hiện trường, cùng Lô Chu nói mấy câu.
Lô Chu một câu không nói, đến giờ liền đi diễn, Tiêu Nghị lần này có chuẩn bị, chuẩn bị 3 tấm bảng trắng, dùng đầu bút viết lên từ mấu chốt, thay phiên giơ cho Lô Chu nhìn, đụng tới lời thoại quá dài, Tiêu Nghị hận không thể biến thành Quan Âm, có thể làm gì đều làm hết.
Đỗ Mai nói "Kêu vài người giúp đi, Tiêu Nghị."
Tiêu Nghị liền để một trợ lý khác đi mua bảng trắng, một cảnh xong, toàn bộ trường quay tất cả đều là người giơ bảng trắng để Lô Chu nhìn.
Đoàn phim không ai dám nói, Lô Chu diễn cũng không tốt, cái loại trạng thái hồn nhiên thiên thành một chút cũng không còn, ánh mắt mơ hồ bất định, muốn tùy thời bắt giữ từ mấu chốt trên bảng trắng, cho dù là như vậy, Lô Chu cũng phi thường vất vả, nhiều lần NG, bởi vì Tiêu Nghị viết từ ngữ cùng câu đơn, cũng không nhất định là từ Lô Chu nghĩ không ra.
Dần dần, Tiêu Nghị thích ứng tiết tấu của Lô Chu, nhưng quay một cảnh, Tiêu Nghị còn mệt hơn Lô Chu, không chỉ viết lời thoại lên bảng trắng, còn phải chú ý không đụng đến nhân viên công tác giơ kính phản quang nhưng lại quá lạnh.
Một ngày diễn thật vất vả, tất cả mọi người cái gì cũng không phát sinh, không ai hỏi Lô Chu chuyện này, cũng không ai yêu cầu thay đổi người. Đỗ Mai ngồi ở ngoài, xem xong cả ngày quay phim.
Lái xe trở về, Lô Chu cùng Đỗ Mai ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
"Cậu chính là người thu tỉ lệ xem." Đỗ Mai nói "Đã khởi động máy, không có khả năng thay đổi người, ngày hôm qua không ít người nói chuyện này."
Lô Chu nói "Chị cảm thấy tôi như thế này còn có thể diễn sao?"
Đỗ Mai nói "Hôm nay vẫn diễn không tồi."
Lô Chu "Đừng hống tôi."
Đỗ Mai "Cậu hỏi Tiêu Nghị."
"Tôi cảm thấy thực tốt a." Tiêu Nghị nhìn không chớp mắt lái xe đáp "cũng giống bình thường thôi, bắt đầu là có điểm tạm dừng, sau lại liền tiến trạng thái."
"Tiến cái rắm trạng thái a!" Lô Chu cả giận nói "Trong lòng mình rõ ràng nhất, cảnh này có thể nhìn sao? !"
"Người xem sẽ không để ý." Đỗ Mai nói "Hôm nay tôi cùng đạo diễn câu thông, nếu cậu quên từ liền trực tiếp dừng lại, nổi lên cảm xúc lại nói câu tiếp theo, dư lại giao cho biên tập."
Tiêu Nghị nghĩ thầm biên tập vạn năng quả nhiên lại lên sân khấu.
"Chúng tôi đã liên hệ." Đỗ Mai nói "Lại tìm lão sư phối âm có bản lĩnh, đến lúc đó dùng phối âm cứu một chút. Phối âm tốt có thể thêm vào nhân vật rất nhiều phần, triệt để thay đổi cảm giác của người xem với nhân vật, cũng không phải không có khả năng."
Tiêu Nghị nghĩ thầm vì thế đòn sát thủ lại thêm một cái, nguyên lai đại boss phía sau màn còn có lão sư phối âm...
"cái chình là ở cậu" Đỗ Mai cũng có chút đau đầu, ấn huyệt thái dương, tựa vào cửa sổ xe nói "có rành thì tìm bệnh viện kiểm tra xem, không biết châm cứu hữu hiệu không."
Lô Chu toàn bộ hành trình không nói gì, về đến nhà nói "Tôi đẩy bộ này, không ai có thể tiếp? Ô Hằng Cổ cũng không tiếp?"
Đỗ Mai nói "Cậu ta diễn 《 Hán thế 》 ."
Lô Chu nói "Diễn nhân vật chính? Có thể tới cứu tràng không?"
Đỗ Mai nói "Cậu ta diễn cảnh đế."
Lô Chu có chút ngoài ý muốn nói "Đứa bé kia không tồi, hảo hảo nâng có thể hồng."
Đỗ Mai nói "Vốn là nhân vật Hán cảnh đế để lại cho cậu, nhưng cậu mới vừa khôi phục lại, diễn quá cực khổ."
Lô Chu ừ một tiếng, đến công ty, Đỗ Mai xuống xe, Tiêu Nghị liền quay đầu lái trở về.
Lô Chu tựa vào chỗ ngồi phía sau, nhìn ngoài cửa sổ xe.
Tiêu Nghị nói "Chu ca, buổi tối muốn ăn cái gì?"
Lô Chu "Tiêu Nghị, em về công ty đi, ngày mai không cần đi theo anh."
Tiêu Nghị cười cười, không nói chuyện.
"Vì cái gì?" Tiêu Nghị nhấc lông mày, mang theo ý cười, từ sau kính nhìn Lô Chu.
Lô Chu cũng từ sau kính nhìn Tiêu Nghị nói "Bởi vì anh quá khí."
"Không." Tiêu Nghị nói "Cho dù quá khí thì thế nào? Anh vẫn là nam thần của tôi."
"Em về công ty đi." Lô Chu nói "Nghe anh, để Đỗ Mai hảo hảo nâng em, hiện tại mượn gió xuân của anh, cho em một phen, qua bộ này sẽ không ai chấp nhận tên của anh. Ô Hằng Cổ là cái gì? Có thể diễn cảnh đế? Văn cảnh chi trì, cậu ta diễn được vai hiền quân thiên cổ? Đỗ Mai dùng tài nguyên trong tay nâng cậu ta, đến lúc đó nhiều lắm cũng chỉ là một phiên bài khác của anh."
Tiêu Nghị giơ bảng cho hắn một ngày, hiện tại tay còn có chút run rẩy, chờ đèn đỏ nói "Tôi cầm tiền bán cải trắng, bán bạch phiến tâm, anh cảm thấy tôi thật sự chỉ muốn kiếm chút tiền ấy sao, Chu ca?"
"Muốn hồng tôi đã sớm cùng Lê Trường Chinh chạy." Tiêu Nghị còn nói.
"Em thật có cái tâm này hả!" Lô Chu giận dữ hét.
Tiêu Nghị cười ha hả nói "Không a, thật không có."
Lô Chu không nói gì nữa, Tiêu Nghị biết thời gian này trong lòng của hắn nhất định phi thường phi thường khổ sở, hắn có khả năng không bao giờ có thể đóng phim.
Mà hắn không thể tái đóng phim liền tương đương với mình không thể tái ca hát, cái loại cảm giác này quả thực là hủy diệt linh hồn một người, cướp đi sinh mệnh. Nhưng Tiêu Nghị cũng biết, thời gian này, mình vô luận như thế nào cũng không thể lộ ra biểu tình đồng tình, như vậy sẽ chỉ làm Lô Chu lại càng không thoải mái, phải làm bộ như dường như không có việc gì, chọc cười, dời đi lực chú ý của hắn.
"Em thật sự không cần phải lưu lại." Lô Chu nói "Quay xong bộ này, anh sẽ an bài cho em."
Tiêu Nghị nói "Tôi không đi."
"Phản đối vô hiệu." Lô Chu lạnh lùng nói.
"Tôi thích xuyên qua phía chân trời..." Tiêu Nghị thình lình hát lên "Ác âu âu -- Tôi thích như nước chảy... A người yêu -- "
"Người yêu của tôi, khi nào có thể cùng em tái gặp nhau -- "
"Cho dù năm xưa cực nhanh, già đi -- "
Tiêu Nghị rung đùi đắc ý, một bên lái xe một bên hát.
Tiêu Nghị dừng xe ở ga ra, Lô Chu thở dài, mở cửa xe, đi.
"Em thủy chung yêu anh --" Tiêu Nghị cầm chìa khóa, nhìn Lô Chu rời đi, thấp giọng hát "Như trước kia -- "
Nếu một người, bởi vì một việc, không thể tự do tiêu sái mà đi làm công tác mình yêu thích, phải làm sao? Khi Lô Chu vào khoa não siêu âm, Tiêu Nghị luôn luôn nghĩ về chuyện này. Đại khái là tương đương với mình không viết ra được ca khúc... Không đúng, mình là kẻ bất lực cho tới bây giờ liền không viết ra được ca khúc, phải nói đại khái giống tác gia không có linh cảm, biên kịch không viết ra được kịch bản, đạo diễn nghĩ không ra ngôn ngữ màn ảnh, diễn viên tìm không thấy cảm giác...
Sáng tác đều là cơm ăn lão thiên gia ban tặng.
Nếu có một ngày, lão thiên gia lấy đi kỹ năng sống qua ngày này, ánh sáng thiên tài loá mắt biến mất, biến thành người bình thường, trở thành một người bình thường trong thế giới tầm thường, như vậy hắn có thể rất thống khổ không?
Đỗ Mai cùng Lâm Nghiêu, Tiêu Nghị, Lô Chu bốn người chờ nghe bác sĩ báo cáo.
"Không có cách nào." Bác sĩ nói "Cần an dưỡng, nghỉ ngơi."
Lô Chu chỉ biết là như thế này, về nhà vứt báo cáo, không thể không tiếp nhận hiện thực này. Mà bộ phim này là phim Tiêu Nghị vất vả nhất, cậu mỗi ngày giơ bảng từ cho Lô Chu, liên tục giơ hơn 2 tháng, rốt cục toàn bộ hành trình cũng xong.
Cậu đặc biệt đi tới chỗ biên tập nhìn một lần, quả thực vô cùng thê thảm, quay đến cuối cùng, cả đạo diễn đều có điểm mất đi kiên nhẫn, cảm giác Lô Chu hoàn toàn không diễn được nhân vật này, nhưng Lô Chu giống như biết đây là bộ phim cuối cùng của hắn, hắn nghiêm nghiêm túc túc, hắn hoàn toàn không đúng trạng thái diễn.
Tiêu Nghị theo một vòng hậu kỳ, nghe lão sư phối âm phối tốt lời kịch, trong nháy mắt thật sự cảm thấy phối âm cứu vớt nhân vật .
Quá thần kỳ! Số tiền lớn thỉnh trở về cao thủ chính là không giống, cả nhân vật nhất thời thoát thai hoán cốt, trở nên không giống người thường!
Tiêu Nghị có chút muốn Lô Chu đi thử làm diễn viên phối âm, còn đặc biệt hỏi thăm thù lao, cuối cùng cảm thấy quả thực không có khả năng, chênh lệch thật sự quá lớn.
Phim truyền hình không cách nào diễn, điện ảnh cũng không cách nào quay, Đỗ Mai cũng không gọi điện thoại cho Lô Chu, tạm thời liền như vậy, Tiêu Nghị chạy tới công ty mấy lần, sắp qua tết âm lịch, Đỗ Mai nói tạm thời không diễn, không cần đến, vì thế Tiêu Nghị ngay tại trong nhà bồi Lô Chu bình phục.
Đó là một loại cảm giác hết đường xoay xở, một năm kia mùa đông thực lạnh, hai người chỗ nào đều không muốn đi, Lô Chu cả ngày không nói lời nào, ở trong nhà xem phim, Tiêu Nghị thử mấy lần, thấy Lô Chu thật không có tâm tình, vì thế liền không dám đùa hắn.
Bạn gái tâm tình không tốt chỉ cần cùng cô ấy là có thể, không muốn nói, sẽ chọc người phiền.
Vì thế Tiêu Nghị mỗi ngày lên mạng, tìm kiếm biện pháp giải quyết chướng ngại ký ức của Lô Chu mà còn minh tư khổ tưởng nhìn xem có thể có phương án nào có thể thay thế giải quyết không, làm cho hắn tiếp tục diễn. Ở giữa tìm được một nhà châm cứu trung hắn, mang theo Lô Chu nhìn một chút, kết quả cũng không được.
"Chu ca." Tiêu Nghị nói "Năm mới đi chỗ nào?"
Lô Chu nói "Mẹ của anh về nước thăm anh, em về nhà đi, không cần ở Bắc Kinh."
Tiêu Nghị nói "Bà ấy lúc nào trở về?"
"28." Lô Chu nhàm chán ấn điều khiển từ xa.
Tiêu Nghị đột nhiên phát hiện gần đây người gọi điện thoại cho Lô Chu ít đi rất nhiều, tựa hồ những bằng hữu đều không hẹn Lô Chu đi ra ngoài chơi, có lẽ là muốn cho hắn an tĩnh tĩnh dưỡng, có lẽ là...
Trên Skype có yêu sách, bên trong nói Lô Chu có di chứng não chấn động, không nhớ được lời thoại, không bao giờ có thể diễn.
Yêu sách này nhất thời dẫn phát một vòng kháp giá, nhưng không quá ba ngày, liền dần dần chìm xuống đáy.
"Em còn không đi?" Lô Chu nói.
"A?" Tiêu Nghị nói "Mẹ anh không phải về tới sao? Tôi nhìn xem có gì tôi có thể giúp đỡ không ..."
"Về nhà đoàn tụ đi." Lô Chu không kiên nhẫn nói "Ở tại chỗ này làm gì? Vướng chân vướng tay."
Tiêu Nghị "..."
Tiêu Nghị nháy mắt đã bị những lời này làm ngược đến tâm thủy tinh nát đầy đất, trước kia Lô Chu mắng cậu rống cậu, tái thế nào Tiêu Nghị cũng sẽ không sinh khí nhưng Lô Chu dùng loại ngữ khí bình thản này nói ra, cảm giác chính là thật sự chán ghét cậu, ngại cậu vướng bận.
Mẫu tử người khác đoàn tụ, tôi ở trong này vướng chân vướng tay làm gì.
Tiêu Nghị tựa như cô vợ bị bỏ rơi đi đặt vé máy bay, lúc gần đi nói "Chu ca, tôi đi."
"Ngô." Lô Chu đáp "Trên đường chú ý an toàn."
Tiêu Nghị lúc bắt đầu tâm tình không tốt lắm, đột nhiên lại cảm thấy Lô Chu vẫn quan tâm cậu, tuy rằng cậu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, nhưng nam thần của hắn luôn luôn là đối tượng được mọi người kính ngưỡng, hắn từ khi xuất đạo đến nay đều chuyên tâm như thế, thậm chí Tiêu Nghị cảm thấy trên thế giới này, hẳn là không có chuyện gì có thể đánh bại hắn.
Tiền của Lô Chu đã rất nhiều, hắn nếu không trở lại diễn muốn mở công ty, Tiêu Nghị có thể làm thư ký cho hắn, trong thế giới điện ảnh và truyền hình mệt chết cũng không phải nơi kiếm tiền nhiều nhất, không bằng buôn bán kiếm tiền. Tiêu Nghị cũng không nói gì nếu không diễn, Lô Chu sẽ làm gì, vấn đề này Lô Chu nhất định đã có nghĩ qua, không chỉ một lần.
Tiêu Nghị tại máy rút tiền bên đường kiểm tra tiền, bên trong có 6 vạn đồng tiền cuối năm.
Tiền lương như vậy, năm nay ước chừng Lô Chu nơi đó lĩnh 14 vạn bao gồm thuế năm sau, Tiêu Nghị rất vui vẻ, trừ chi tiêu lung tung một năm, còn có 10 vạn, có thể mua cho Lô Chu áo gió ...
Cậu muốn trở về cùng Lô Chu nói chuyện, cám ơn hắn, cũng nói cho hắn biết mình về sau sẽ vẫn luôn cùng hắn, mặc kệ hắn diễn hay không diễn, chỉ cần hắn không chê mình.
Vì thế Tiêu Nghị liền tha hành lý trở về, qua hoa viên, nghe được bên trong có âm nhạc, vì thế tò mò thăm dò nhìn xung quanh.
Cậu cách hoa viên nhìn vào bên trong, thấy lưng Lô Chu đối diện cửa sổ sát đất, ngồi ở trên ghế sa lông.
Hình chiếu trong màn hình là MV Tiêu Nghị biên tập.
Lô Chu tựa vào trên ghế sa lông, hát theo MV.
"Cho dù hồ điệp bay qua... Biển cả, không ai nhẫn tâm trách cứ..." Lô Chu chậm rãi hát.
Tiêu Nghị không đi vào, tha hành lý đi, ly khai nhà Lô Chu.
Trong tết âm lịch này, Tiêu Nghị chỉ trở về 5 ngày, lúc người đến người đi, ở nhà ga gửi tin nhắn cho Lô Chu, hỏi này hỏi kia, đêm 30, Tiêu ba Tiêu mẹ hỏi cậu có tính toán gì không, Tiêu Nghị lạc quan nói, Lô Chu có khả năng sẽ đổi nghề, bất quá mình còn đi theo hắn.
Tiêu ba vẫn luôn muốn Tiêu Nghị về nhà, cậu đã trưởng thành, sang năm sẽ 27, Tiêu Nghị đi theo Lô Chu cũng đã hơn một năm, Tiêu ba muốn con cái nhanh kết hôn.
Đêm 30, Tiêu Nghị gọi điện thoại cho Lô Chu.
"Chu ca, năm mới vui vẻ." Tiêu Nghị nói.
"Năm mới vui vẻ." Lô Chu nói "Đang làm cái gì?"
Tiêu Nghị nói "Cùng ba mẹ ăn cơm, nhớ anh, anh sao? Thay tôi thăm hỏi sức khỏe mẹ anh."
"Ngô." Lô Chu nói "Cũng thay anh thăm hỏi ba mẹ em."
Lô Chu bên kia có chút ồn ào, Tiêu Nghị nghe thanh âm của hắn cảm giác tâm tình Lô Chu tựa hồ tốt hơn liền nói "Mồng 2 tôi sẽ trở lại."
"Không vội." Lô Chu nói "Em ở nhà thêm vài ngày đi, hảo hảo đón năm mới, không dễ dàng về nhà một lần."
Tiêu Nghị rời đi phòng khách, trở lại trong phòng, cầm bia, tựa vào lan can ban công, một bên uống một bên nhìn pháo hoa trên quảng trường xa xa, hướng ống nghe điện thoại nói "Anh ở nơi nào? Ở nhà sao?"
Lô Chu nói "Ở bên ngoài, chờ."
Lô Chu bên kia cũng yên tĩnh trở lại.
Lô Chu lẻ loi một mình, đứng ở ngoài, mặc áo gió thật dày, đeo khăn quàng cổ, mũ kéo xuống che lông mày, một tay cầm hương, tà tà rũ xuống mặt đất, một tay kia cầm di động, che lỗ tai, miệng ngậm thuốc lá.
Cách đó không xa có một cô bé xa xa nhìn thấy thân hình cao lớn của Lô Chu.
Trên điện thoại di động của Lô Chu, Q bản công tử rũ xuống, lúc ẩn lúc hiện.
Tiêu Nghị nói "Chu ca, tôi có chút lo lắng cho anh."
Lô Chu nói "Anh biết, không cần lo lắng, sang năm còn trở về?"
Tiêu Nghị nói "Đương nhiên a, làm sao có thể không trở lại."
"Tôi rất tốt." Tiêu Nghị uống xong bia, bên ngoài có chút lạnh, cậu liền co rúm lại, nằm trên giường, mở to hai mắt nhìn ngọn đèn trên trần nhà có chút chói mắt, hướng Lô Chu nói "Mặc kệ anh tính thế nào, tôi sẽ theo anh."
Lô Chu cười cười, không nói chuyện, tuy rằng không phát ra âm thanh nhưng Tiêu Nghị biết hắn đang cười, thuần túy bởi vì bọn họ sớm chiều ở chung, điện thoại đầu kia Lô Chu thời gian này có phản ứng gì, chỉ dựa vào trực giác Tiêu Nghị có thể biết.
"Nhưng tôi muốn biết, Chu ca." Tiêu Nghị nói "Tương lai một năm anh có tính toán gì không là tiếp tục diễn hay đổi nghề đầu tư buôn bán, có thể nói cho tôi biết không?"
Tiêu Nghị biết minh tinh điện ảnh có không ít người đổi nghề, diễn mệt, vả lại lớn tuổi thân thể cũng chịu không nổi, kiếm đủ tiền, đại bộ phận đều sẽ đổi nghề, bảo đảm mình không đói. Còn có một ít người kiêu ngạo, Lô Chu là loại người phòng ngừa chu đáo, Tiêu Nghị tuyệt không lo lắng hắn sống không nổi.
Rút đi ánh minh tinh, chúng ta mỗi người đều là người thường.
"Chờ em trở về rồi nói sau." Lô Chu nói.
"Được." Tiêu Nghị biết Lô Chu không muốn thảo luận vấn đề này.
Lô Chu trầm mặc một khắc, Tiêu Nghị cho rằng Lô Chu muốn cúp điện thoại, Lô Chu lại nói "Tiêu Nghị, Chu ca nói một câu, em đừng không thích nghe."
Tiêu Nghị nói "A?"
Lô Chu nghĩ nghĩ nói "Em rất ngu."
Tiêu Nghị "..."
"Tôi rất ngu a." Tiêu Nghị cười nói "Tất cả mọi người đều nói tôi ngu."
Lô Chu còn nói "Quên đi, ngu ngốc cũng cái tốt của ngu ngốc, không cần trở nên quá thông minh, như vậy là được, năm mới vui vẻ."
Lô Chu đem điện thoại treo, đếm ngược tới 12 giờ, bên ngoài pháo hoa  kinh thiên động địa phóng lên, pháo hoa bay lên không.
Mồng 2, Lô Chu đem công tử của mình đặt ở ghế lái, lái xe tới công ty. Lô Chu lái xe, công tử của Lô Chu ngồi ở ghế phó lái, đầu dựa vào cửa sổ xe, công tử mày rậm mắt to nhìn ngựa xe như nước trên đường, thủy tinh sáng trong suốt chiếu ảnh ngược xuất Bắc Kinh ồn ào náo động, cùng khói vàng bay đầy trời.

beta: làm nhớ tối mấy ngày tết của tui, cũng y chan như vậy hk vui, hk buồn aaa.



KIM BÀI TRỢ LÝNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ