Lại là một đêm thức trắng. Lần lại còn tệ hơn, Hanbin chảy máu cam.
Tôi sơ cứu cho anh ấy còn Hanbin thì ngồi thẫn thờ như một kẻ mất hồn. Hỏi gì trả lời đấy nhưng cũng chỉ tóm gọn trong một vài chữ. Ví dụ như "anh cảm thấy đỡ hơn chưa?", thì anh ấy sẽ trả lời là "đỡ rồi" vô cùng ngắn gọn. Tôi không thể hiểu anh ấy nghĩ gì khi mà đôi khi lại tới một góc lẩm bẩm một mình, có khi còn quát lớn với không khí!? Tôi nghĩ là chứng hoang tưởng do bị tác động tâm lí bởi áp lực nghề nghiệp, chưa từng nghĩ tới việc anh ấy sử dụng "hàng" mà tôi bán. Bởi mỗi lần tôi nói là đi giao dịch thì anh ấy liền bật chế độ giận dỗi, thậm chí có lần còn tới nhà bạn sống vài ngày, có phước lắm mới được anh ấy bắt máy nhưng điều xui rủi là tôi đều mất phước. Chuyện vô lý nhưng thực sự rất thuyết phục, người yêu mình bán thuốc tiên nhưng bản thân ghét thứ thần tiên đó. Anh ấy thực sự không muốn tôi liên quan gì đến nó nên những ngày đầu thường xuyên hỏi tôi về sự chắc chắn khi dính vào băng đảng này. Biết sao giờ? Nói với anh ấy tôi là cảnh sát chìm? Hay bỏ luôn việc một cách ngang ngược? Dẫu biết là tôi làm giấu nhưng Hanbin chưa bao giờ là nguôi ngoai về vấn đề này.
Tôi cũng đã từng thẳng thắn hỏi về chuyện anh ấy liệu có dùng ma túy không. Kết quả vẫn là câu trả lời "bị điên à?" thốt ra từ chính miệng Hanbin. Tôi vốn vẫn còn nghi ngờ nên nhân lúc anh ấy ngủ được đã cắt sát chân tóc một đoạn ở phía sau đỉnh đầu rồi lén lút gửi cho bên giám định. Hanbin không lừa tôi, kết quả xét nghiệm gửi về là âm tính.
Nhưng cớ gì mà anh ấy không dám đi khám tâm lí?
...
Nhân lúc Ahn Woomy và Ahn Boma tới Trung Quốc để kết nối làm ăn, phía chúng tôi đã có người cài cắm ở bên đó, cũng đồng thời yêu cầu kéo dài thời gian điều tra để đảm bảo an toàn thì tôi mới có thể nghỉ một ngày trọn vẹn. Tôi dùng nó để đưa Hanbin đi điều trị tâm lí. Tất nhiên tôi thì chẳng có quyền hạn gì nên phải nhờ tới người phụ nữ kia để nhờ cậy. Nói rằng Hanbin tâm sự muốn tạo bất ngờ cho cô ta nhưng lịch trình dày đặc nên đành phải dẹp bỏ ý tưởng. Kết quả thì không cần đoán cũng thừa biết.
Tôi đưa Hanbin đến bệnh viện tâm lí có tiếng. Tiến hành thôi miên cho thấy Hanbin luôn mơ thấy bị truy đuổi, đánh nhau và cãi vã không phải một và nhiều người không rõ danh tính, không thể thấy mặt. Nhiều lần gương mặt ấy bị biến dạng thành nhiều hình thù kì quái khác nhau dọa nạt sẽ làm hại đến anh ấy và cả những người xung quanh. Chúng luôn tồn tại trong giấc mơ và đôi khi là những góc khuất thiếu sáng, hi hữu nhất là một lần trong gương phòng tắm nhà tôi và một lần trong gương phòng tập thể hình ở công ty. Chúng được miêu tả như những vật không có dạng vật chất cụ thể, lúc thì giống chất đặc, lúc thì giống con người. Cũng không có màu sắc đặc trưng, chủ yếu là đỏ, đen, trắng thoát ẩn thoát hiện.
Theo đánh giá sơ bộ của bác sĩ, anh ấy không chỉ tạm thời mắc chứng hoang tưởng bị hại mà còn kèm theo chứng lo âu nên phải điều trị dài hạn, sử dụng các thuốc chống loạn thần mức độ nhẹ. Bác sĩ cũng có nói có thể anh ấy đã phải trải qua biến cố tâm lí lớn nào đó trong quá khứ nên đã để lại vết hằn tái phát. Thúc giục người thân, bạn bè cố gắng hỗ trợ tìm kiếm nguyên nhân để dễ dàng điều trị hơn. Khuyến khích Hanbin nghỉ ngơi, thiền hoặc vận động, tập thể dục cho suy nghĩ thoải mái.
YOU ARE READING
[JAEBIN] SHADOW
FanfictionTôi là kẻ buôn ma túy, anh là sao hạng A. Không ngờ cơ duyên của chúng tôi lại ngớ ngẩn như vậy. Tôi cứ ngỡ rằng mình và anh sẽ vồ vập nhau mỗi ngày như tôi thường tưởng tượng. Kết cục một kẻ vào tù, một kẻ đi trại cai nghiện.
![[JAEBIN] SHADOW](https://img.wattpad.com/cover/355570477-64-k558681.jpg)