Chap 18: Ánh trăng bạc

Mulai dari awal
                                    

"Chết tiệt..!! Thật khốn kiếp... Có phải hắn có quan hệ với Ji Min?Có phải là do Ji Min nhờ hắn làm thế?"

Kookie vẫn không kìm được nổi nhục nhã đáng trách của mình mà thúc thích mãi không mở miệng được.

Nắm tay Kookie thật chặt, Taehyung xoa xoa mu bàn tay thì thầm nhẹ..

"Từ nay, tớ sẽ mãi ở bên cậu, sẽ không cho bất kì ai có thể động vào cậu,KHÔNG MỘT AI CẢ..."

Chỉ biết mỉm cười hạnh phúc, Kookie với tay ôm chặt TaeTae..

"Tớ cũng vậy..Tớ sẽ không để chúng ta có thể rời xa một lần nào nữa.."

Cứ tưởng đến đây đã êm đẹp tất cả..Nhưng nào ngờ được đã đứng bên ngoài từ lúc nào..Cô cố dùng tay để bịt chặt sự bất ngờ của mình..

Cảnh tượng này thật sự trong cuộc đời cô sẽ chẳng bao giờ đám nghĩ đến..

"Taehyung và người con trai đó..Thật sự..Họ đều là gay.." Cô điên loạn trợn trừng mắt dùng tay vò đầu hét lên
"KHÔNG...KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ...

Taehyung..Taehyung không phải là..." - Cô bất ngờ ngất đi..

Nghe thấy tiếng động,lập tức Taehyung chạy ra ngoài,bất ngờ trước mắt mình là Ye Mi,cậu lập tức chạy đến bên cô,nhìn bộ dạng sơ xác,đẫm máu me của cô mà giật mình lay lay người cô rồi bất giác bế người cô lên chạy đi..

Chỉ kịp nhìn thoáng qua bộ dạng cùng hình dáng của cô gái,bỗng dưng Kookie có cảm giác quen thuộc..
"Ôi không...Đó là cô ta..Người con gái trong giấc mơ của mình..." - Một ý nghĩ bỗng dưng cháy lên trong mắt Kookie.

Cảm thấy thực sự rất lạc lỏng trước cảnh tượng hiện giờ của mình..Cảm giác giống như mình chỉ là một người thừa thãi..Kookie ngã đầu vào thành tường cố lấn át giấc mơ của mình đi..

"Không..Taehyung là của mình..Cô ấy không là gì cả..Chỉ là MƠ..là MƠ thôi..!!" - Tự an ủi chính bản thân mình, Kookie cùng toàn thân đau đớn gục đầu xuống,tiếp tục kìm nén nước mắt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lo lắng,bồn chồn nhìn vào bên trong cửa kính bệnh viện...Taehyung thở dài đứng ngồi không yên,nhìn thấy bác sĩ,cậu lập tức chạy đến hỏi..

"Sao ạ?Cô gái đó có sao không ạ? Vẫn bình thường đúng không bác sĩ.." - Taehyung mất bình tĩnh trợn mắt hỏi lớn..

"Cô ấy....Bị va chạm nhiều nên mất khá nhiều máu..Vận động và va đập mạnh làm cho cô ấy yếu sức nên lã đi..Anh chỉ cần để cô ấy ở đây để chúng tôi tiện theo dõi.."

"Vậy là không sao phải không ?" - Taehyung thở phào nhẹ nhõm

"Nhưng..Hiện giờ thần kinh cô ấy có chút kích động..nên dẫn đến đầu óc không được bình thường như trước..cô ấy sẽ tạm thời mất trí nhớ..Cứ để cô ấy cho chúng tôi theo dõi là được.." - Bác sĩ mĩm cười,cúi đầu rồi bước đi..

Cứ như bị sét đánh ngang tai..Taehyung chợt cảm thấy có lỗi..

"Sao??Mất trí nhớ ư?Cô ấy sẽ không còn nhớ gì cả...Cũng tại mình..TẤT CẢ LÀ TẠI MÌNH...Nếu không vì mình sẽ không xảy ra chuyện này.." - Taehyung tự chữi rủa bản thân rồi kêu tên Ye Mi trong vô giác..
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bấy giờ ở nhà,mẹ Taehyung không ngừng hồi hộp,bà cứ đứng lên ngồi xuống,hướng mắt ra cửa chờ con trai cùng "con dâu" trở về..

Bà có chút cảm giác vui,lại có chút cảm giác bất an..Cầm điện thoại trên tay chờ điện thoại từ con trai mình mà không kìm lòng được,bà liền nhấn số gọi..
"Alo.." - Một giọng nói nghẹn ngào từ đầu dây bên kia bỗng thốt lên..

"Taehyung...Con đang ở đâu?" - Nghe thấy giọng nói,mẹ Taehyung liền nhanh chóng hỏi..

"Ah~ Bác gái..Là cháu.." - Kookie có phần nào được an ủi,hít một hơi thật sâu,cậu cố mỉm cười nhẹ nhàng nói
"KOOKIE...LÀ CHÁU PHẢI KHÔNG? Đúng là cháu rồi..cháu..cháu đang ở đâu vậy?Cháu đi đâu mà không về nhà?Cháu có bị sao không?" - Mẹ Taehyung vui mừng hết cỡ,lập tức đứng bật lên nói rồi chợt nhẹ giọng xuống..

"Ah~ Cháu không sao..Cháu sẽ về liền..Chỉ là cháu.." - Kookie sụt sịt cố ngăn giọng nói đang lạc đi kia nói..

"Aishhhh~ Cháu làm Bác lo chết mất..Nhưng Taehyung đâu?Sao cháu lại nghe điện thoại của nó?"

"Cậu ấy....Cậu ấy đi với bạn rồi............." - Kookie buông lỏng người khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi,rồi im lặng buôn lơi cho nước mắt rơi..

"Alo..alo...Kookie...Kookie..Cháu sao vậy?" - Tiếng nói vẫn phát ra từ chiếc điện thoại dần nhỏ đi...

Sau một hồi lấy lại bình tĩnh,cậu đứng lên dùng tay lau nhanh nước mắt, kiên cường bước đi..Nhưng có lẽ cậu không hề biết mình đang làm gì,đang ở đâu..

Xung quanh cậu lúc này chỉ toàn là cây với cây..NHƯNG..chỉ có một mình cậu đối diện với sự thật..Không ai ở bên cậu cả,không Ji Min,không Taehyung..không một ai ở bên cậu lúc này cả..Cậu thật sự không biết phải làm như thế nào..Cố gắng nhắm mắt lại rồi theo linh cảm bước đi.

~~~~~~End chap 18~~~~~~

[Fanfic] [Longfic] [VKook]-DESTINY!!! (Chúng ta yêu nhau là Định Mệnh)Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang