Chương 57: Hoàn chính văn

Começar do início
                                    

Sau khi tắm xong, Giang Ninh nửa nằm trên giường, vén quần áo lên lộ ra bụng nhỏ phồng đến tròn tròn, Bùi Quân Trạch thuần thục thoa tinh dầu vào lòng bàn tay làm nóng, lúc này mới xoa lên trên bụng Giang Ninh.

Giang Ninh cho dù là mang thai, kỳ thật cũng nhìn không quá rõ, tay chân vẫn mảnh mai như cũ, chỉ có bụng hơi hơi nâng lên.

Bỗng nhiên, Bùi Quân Trạch dừng lại động tác, bàn tay vẫn như cũ dán trên bụng, ngước mắt cùng Giang Ninh mặt đối mặt.

"Nó lại cử động!" Giang Ninh ngạc nhiên nói, duỗi ra một ngón tay chọc chọc cái bụng, đôi mắt tỏa sáng, "Vẫn cảm thấy rất thần kỳ."

Bùi Quân Trạch câu môi cười yếu ớt, cảm nhận được thai động dưới bàn tay, cũng cảm thấy rất thần kỳ.

Theo tháng trôi qua, bụng Giang Ning phình ra như một quả bóng da, theo mà đến, dục vọng bị đè nén bấy lâu của Giang Ninh cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa.

Trong phòng yên lặng, tiếng rên rỉ mềm mại dị thường rõ ràng , Giang Ninh ôm lấy bụng lớn trắng nõn mượt mà, dạng chân trên người nam nhân, dùng hoa huyệt ẩm ướt vừa đi vừa về cọ lấy côn thịt thô to ‍‍.

Mỗi khi âm đế đứng thẳng ‍‎cọ đến côn thịt, khoái cảm điện giật tê dại khiến Giang Ninh nhịn không được hừ ra tiếng, nhưng mà như vậy vẫn không đủ, sâu trong hoa huyệt trống rỗng vẫn khiến cậu khó nhịn không thôi.

"Muốn đi vào......" Giang Ninh mím môi, dùng ánh mắt ủy khuất nhìn Bùi Quân Trạch.

Bùi Quân Trạch cố nén nhẹ tê một tiếng, ‍‍‌côn thịt cứng đến nỗi đau nhức, hắn nhẹ giọng dụ dỗ nói: "Lão công giúp em liếm có được không?"

Cho dù bác sĩ mịt mờ nói qua có thể cùng phòng, Bùi Quân Trạch vẫn nhịn được, hắn sợ mình mất khống chế không cẩn thận đả thương Giang Ninh.

Giang Ninh không vui bĩu môi, miễn cưỡng gật đầu.

Bùi Quân Trạch đỡ Giang Ninh, vỗ vỗ mông thịt trơn mềm co dãn, thấp giọng nói: "Ngồi lên đi."

Giang Ninh một tay vịn bụng, một tay vịn đầu giường chậm rãi dời lên, hơi thở lửa nóng nhào vào hoa huyệt mẫn cảm, khiến cậu nhịn không được run rẩy.

"Nha! Ô a! Thật thoải mái...... A ha......"

Đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm láp nhảy lên ‎‌‎‍miệng huyệt và âm đế, hoa huyệt vốn là bởi vì trong thời gian mang thai mà cực độ mẫn cảm, chỉ liếm mấy lần đã khiến Giang Ninh rên rỉ liên tục.‎‌‎‍ Miệng huyệt ‍‌‎khẽ trương khẽ hợp, huyệt thịt không ngừng thít chặt co rút, phun ra hoa dịch bị nam nhân đều nuốt vào trong miệng.

Giang Ninh ngửa đầu, gương mặt một mảnh ửng đỏ, dễ chịu le lưỡi phát ra rên rỉ, ‌‌‍‎nước bọt theo khóe miệng chảy ra.

Âm thanh chậc chậc ăn huyệt trong phòng dị thường rõ ràng.

-

Đến thời điểm dự sinh, Giang Ninh sớm đi vào bệnh viện, vào ở phòng bệnh tư nhân, bởi vì là sinh mổ, cậu cũng không quá khẩn trương.

Ngược lại là Bùi Quân Trạch, thần sắc căng cứng, biểu cảm băng lãnh, dọa y tá đến truyền dịch vô cùng sợ hãi. Thẳng đến khi vào phòng phẫu thuật, Giang Ninh người cần làm phẫu thuật trái lại còn phải an ủi Bùi Quân Trạch, để hắn yên tâm.

Cho đến khi cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Bùi Quân Trạch dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, thần sắc biến ảo khó lường.

Trần thúc đi cùng vỗ vỗ vai Bùi Quân Trạch, an ủi: "Không sao đâu."

Bùi Quân Trạch trầm thấp lên tiếng, vuốt vuốt huyệt thái dương bởi vì quá căng thẳng mà nở ra.

Một giờ chờ đợi, Bùi Quân Trạch lại cảm thấy cực kỳ chậm rãi, thời gian gian nan tựa như một thế kỷ.

Cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, y tá ôm đứa bé nói vui: "Người lớn và đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, là bé trai, chúc mừng chúc mừng!"

Bùi Quân Trạch ngay lập tức bước nhanh đến phía trước, hài tử cũng không kịp nhìn. Lúc chạm mắt chạm đến Giang Ninh từ từ nhắm hai mắt, sắc mặt trắng bệch, hô hấp của hắn trì trệ, vươn tay vuốt ve khuôn mặt ngủ say tinh xảo của Giang Ninh.

Trần thúc ở một bên thấy thế nhanh bước tới trước tiếp nhận đứa bé trong tay y tá, ánh mắt từ ái nhìn khuôn mặt nhỏ dúm dó, đỏ bừng của đứa bé.

Một đám người trở lại phòng bệnh.

Sau khi thuốc mê hết tác dụng, Giang Ninh mở mắt ra, cảm giác vết mổ ở bụng dưới lại đau, cậu nhịn không được nhẹ tê lên tiếng.

Bùi Quân Trạch ở một bên ôm hài tử nghe thấy âm thanh lập tức đi đến bên giường, tròng mắt đen nhánh lưu luyến nhìn Giang Ninh, động tác nhu hòa đặt hài tử ở bên cạnh Giang Ninh, để cậu thuận tiện nhìn thấy.

Giang Ninh nghiêng đầu nhìn đứa bé, làn da đỏ rực dúm dó, nhưng có thể nhìn ra khuôn mặt và mũi rất ưu việt, cậu có chút mơ màng thì thào: "Em thế mà sinh ra......"

Bùi Quân Trạch nhịn không được câu lên khóe môi, cười nói: "Đúng vậy a, bảo bối quá lợi hại."

Một lớn một nhỏ hai người dựa chung một chỗ, mặt mày có mấy phần giống nhau, hắn lấy điện thoại di động ra chụp một màn này, trái tim bị cảm giác thỏa mãn tràn ngập, cảm thấy có chút khó tin.

Giang Ninh nhìn về phía Bùi Quân Trạch, hiếu kì hỏi: "Đại danh gọi là gì nha?"

"Cùng họ của em." Bùi Quân Trạch vươn tay, ngón cái vuốt ve gương mặt mềm mại của Giang Ninh, "Đại danh liền gọi Giang Mộ."

"Giang Mộ......" Giang Ninh đọc theo một lần, cũng hiểu hàm nghĩa của cái tên này, hai mắt lóe sáng nhìn xem Bùi Quân Trạch, "Rất êm tai!"

Bùi Quân Trạch cúi đầu, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của cậu.

[ĐM/Cao H/Edit] Xuyên Thành Vợ Nam Pháo Hôi Của Nhân Vật Chính CôngOnde histórias criam vida. Descubra agora