Chương 27: Cuộc sống thường ngày

13.6K 513 15
                                    

Chuyện cũ đã qua, người sống cũng như vậy. Sau khi trải qua thăng trầm cuộc sống đã trở lại bình yên như xưa, nhiệt độ ở thành phố H cũng đang dần hạ xuống.

Cuối tuần không có tiết học, Giang Ninh ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh lại, nằm trên giường lăn mấy lần, lúc này mới uể oải xuống giường. Kéo màn cửa sổ ra, cảnh sắc bên ngoài đã trở nên trắng xóa chỉ sau một đêm.

Giang Ninh trừng to mắt, giày cũng quên mang, vội vàng chạy xuống lầu.

Bùi Quân Trạch dưới lầu vừa ăn điểm tâm xong trông thấy Giang Ninh giày cũng không mang, mặc đồ ngủ vội vã muốn chạy ra cửa, nhíu mày tiến lên vòng tay qua eo Giang Ninh, ôm vào trong ngực, ngữ khí nghiêm túc nói: "Sao không mang giày?"

"A?" Giang Ninh chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn ngón chân của mình, cử động không tự nhiên, le lưỡi, nhỏ giọng nói: "Nhìn thấy tuyết rơi bên ngoài, nhất thời kích động nên quên."

Trước kia cậu sống ở phương Nam, căn bản chưa nhìn thấy tuyết, cho nên bỗng nhiên nhìn thấy mới có thể kích động như vậy.

Bùi Quân Trạch ôm ngang Giang Ninh đi lên lâu, nghe được câu nói này của Giang Ninh hơi nhướng mày ý vị không rõ hỏi: "Khi còn bé em chưa từng nhìn thấy sao?"

"Không có nha." Giang Ninh thuận miệng đáp, hai tay ôm cổ nam nhân, đung đưa bắp chân giữa không trung, mu bàn chân trắng nõn có chút kéo căng.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi cái chết của Bùi lão thái thái, Giang Ninh phát hiện Bùi Quân Trạch hiện tại quan tâm đến cơ thể của cậu còn hơn cả chính mình, thí dụ như không cho phép thức đêm không cho phép ăn uống thất thường vân vân.

Sau khi thay quần áo và đi giày ở trong phòng, xuống lầu còn phải ăn xong điểm tâm mới có thể ra đi.

Giang Ninh đứng ở cửa, được Bùi Quân trạch trùm lên một chiếc áo khoác màu trắng thật dày, trên đầu đội mũ, khăn quàng cổ, trên tay cũng phải đeo găng tay ấm áp không thấm nước, lúc này mới được phép đi ra ngoài.

Đứng ở trong sân, những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng bay xuống, chất thành một lớp tuyết dày trên mặt đất. Cậu ngồi xổm xuống, đôi mắt màu hổ phách có chút tỏa sáng, mới lạ nắm lấy tuyết trên mặt đất và chất thành đống, muốn tạo người tuyết.

Bởi vì quấn rất nhiều quần áo, dáng người Giang Ninh có chút cồng kềnh, ngồi xổm trên mặt đất như vậy, từ góc nhìn của Bùi Quân Trạch có chút tròn vo giống chè trôi nước. Đáy mắt tràn ra ý cười nhàn nhạt, cứ như vậy đứng sau lưng nhìn Giang Ninh.

Chanh ngồi xổm ở cửa, thò đầu ra nhìn, thỉnh thoảng duỗi ra móng vuốt thăm dò nhiệt độ bên ngoài, lại bị đông cứng rụt về lại. Vẫn là Trần thúc nhìn thấy dáng vẻ muốn chơi lại lạnh đến không dám đi ra ngoài của chanh làm cho mềm lòng, vào trong phòng mèo tìm quần áo Giang Ninh mua cho chanh, giúp chanh mặc vào.

Có lẽ là thật sự muốn đi ra ngoài chơi, chanh ngược lại là vô cùng phối hợp Trần thúc mặc quần áo cho nó. Sau khi được đặt xuống đất, chanh lúc đầu bước đi không được tự nhiên lăn hai vòng trên mặt đất, sau khi thích ứng bước chân nhỏ vui vẻ chạy vào trong sân, một đâm đầu vào trong đống tuyết.

[ĐM/Cao H/Edit] Xuyên Thành Vợ Nam Pháo Hôi Của Nhân Vật Chính CôngWhere stories live. Discover now