Chương 4 : THE ONE WITH THE THICK EYEBROWS

50 3 2
                                    

Frank vẫn còn bị ảnh hưởng di chứng của cơn sốt hai ngày qua. Khi Frank được Pluem đưa đến phòng cấp cứu, chính Tay, bác sĩ phẫu thuật trưởng kiêm Giám đốc điều hành bệnh viện, đã đích thân ghim kim truyền dịch cho cậu.

“Chỉ cần hít thở sâu, được không?”

Đôi tay của cha cậu rất nhẹ nhàng khi quấn garô. Frank vô cùng sợ hãi, nhưng cậu đã khống chế nỗi sợ của mình. Ngọn lửa bùng cháy bên trong đã tiếp sức, đẩy cậu đến gần cơn mê sảng.

Những ngày cuối cùng của mẹ cậu, tất cả các bác sĩ, bác sĩ thực tập, y tá đều không thể tìm thấy một tĩnh mạch khả thi để truyền thuốc và chất dinh dưỡng cho mẹ cậu. Cả người mẹ sưng tấy, từng tấc da khi ấn vào đều bị phù thũng. Cuối cùng họ đã bỏ cuộc, và dùng đến biện pháp cuối cùng. Họ mổ da của mẹ cậu, tìm tĩnh mạch cho đến khi họ có thể truyền dịch được.

“Tôi sẽ khá hơn chứ?” Mild hỏi, với hơi thở gấp gáp.

Frank nắm tay mẹ. Các tế bào trong cơ thể của mẹ cậu dần chết đi. Mọi người đã cố gắng hết sức để mẹ cậu thoải mái nhất, trước khi cô qua đời.

“Thuốc sẽ giúp cô giảm đau.” Bác sĩ trả lời.

Buổi chiều hôm đó Frank quyết định đi đến nhà cha mình nhờ giúp đỡ. Mẹ đã cho cậu địa chỉ trong lúc dặn dò cậu phải làm gì khi mẹ qua đời. Nhưng cậu đã bị bảo vệ chặn lại từ cổng làng.

Người bảo vệ mỉm cười với Frank một cách ân cần: “Cậu muốn tìm ai?”

“Ông Vihokratana.”

“Cậu là gì của ông ấy?”

“Tôi là con trai của ông ấy.”

Nụ cười của người bảo vệ biến mất. Anh đã làm việc ở đây đủ lâu để biết mặt mũi của từng người trong khu cư dân. Cậu trai này chắc chắn không phải là người thừa kế nhà Vihokratana.

“Nói với ông ấy. Hãy gọi cho ông ấy, nói tôi là Frank Thanatsaran. Ông ấy sẽ biết.”

Khi người bảo vệ đang gọi điện thoại, thì Frank nhân cơ hội đó chạy thật nhanh vào trong làng. Nhưng Frank chỉ chạy được vài mét thì bị người bảo vệ bắt được. Anh ta đè mặt Frank xuống vỉa hè đầy sỏi, khóa cả hai tay qua lưng cậu. Đầu gối anh ta đè vào gáy của cậu bé mười sáu tuổi.

“Cậu không nên làm thế, cậu bé. Tôi đã bắn nhiều người lớn hơn cậu rồi đấy.”

“Xin chào!”

Dù không thể cử động, Frank vẫn nhìn theo hướng giọng nói. Đó là một anh chàng bằng tuổi cậu. Lông mày rậm, khuôn mặt nam tính.

“Làm cái quái gì vậy? Cậu ấy vẫn còn nhỏ mà!”

Ngay lập tức người bảo vệ thả Frank ra giải thích: “Thưa cậu, tôi chỉ tuân theo các biện pháp an ninh. Cậu ấy có thể bị ….”

“Thôi đi.”

Cậu ấy đỡ Frank dậy, kiểm tra xem Frank có bị thương chỗ nào không. Frank ổn, cậu chỉ bị một vết xước trên má khi mặt cậu bị đè xuống con đường sỏi thô ráp.

“Tôi là Drake, là cư dân ở đây. Bạn ổn chứ?”

Frank gật đầu, lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt của Drake: “Tôi ổn. Cảm ơn.”

Babysitting the Vihokratana Where stories live. Discover now