Chương 68: Khiêu khích

29 4 0
                                    

Minh Triệu không biết suy nghĩ lúc này của anh, nếu cô mà biết thì chắc chắn sẽ tức đến hộc máu. Hai người, một vui một buồn theo đuổi suy nghĩ của mình, nhưng bạn Nguyễn nhỏ mọn nào đó luôn sắm cho mình phương châm 'Giả vờ' trước sau như một, làm ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra, đi theo Minh Triệu mua đồ ăn, sau đó về nhà, thay quần áo cùng nhau xuống bếp nấu cơm.

Tuy rằng tài nghệ nấu nướng của Kỳ Duyên không tốt, nhưng chỉ cần ăn ở nhà, anh cũng sẽ cố gắng nấu ăn cùng vợ, dù không giúp được cô làm gì nhưng cũng sẽ nói chuyện phiếm cùng cô, Minh Triệu vô cùng cảm động, càng thích tự mình nấu ăn.

Hai người ăn cơm xong, sau khi dọn dẹp, Kỳ Duyên nghĩ là cô sẽ ném anh lại một mình rồi đi vào phòng sách. Không ngờ cô còn ngồi xuống xếp hình với anh.

Điều ngày làm cho Kỳ Duyên thấy thật bất ngờ, đối với kế hoạch muốn hủy bỏ tư cách tham gia ứng tuyển của cô có chút do dự, dù sao cô có tham gia đi nữa cũng không ảnh hưởng đến thời gian chung sống của hai người, anh không nỡ làm cô thất vọng.

Chỉ là trong chớp mắt, Kỳ Duyên lập tức phát hiện cô có gì đó không đúng, mỗi lần nói chuyện cô đều dựa gần vào người anh, hơi thở phun lên cổ anh, ấm ấm, ngứa ngứa, khiến cho tim anh cũng ngứa ngáy theo, hơn nữa cô còn làm như vô tình cọ bầu ngực mềm mại của mình lên cánh tay anh.

Cô vợ nhỏ của anh là đang mời gọi anh! Kỳ Duyên có suy nghĩ như vậy, anh nheo mắt lại, đáy mắt lóe sáng, mặc dù không biết mục đích của cô là gì, có điều cô đã dám châm lửa vậy thì cô phải có trách nhiệm dập lửa.

Kỳ Duyên nghiêng đầu sang hôn lên cổ cô, vừa hôn vừa cắn coi như trừng phạt, nhưng cũng rất dịu dàng. Bàn tay to rộng của anh không chút khách khí chui vào quần áo, men theo vòng eo nhỏ nhắn chạy loạn lên trên, dừng lại bầu ngực tròn đầy, bắt lấy chúng nhào nặn không thương tiếc.

"Ưm..." Minh Triệu bị anh xoa nắn như vậy hơi thở lập tức trở nên hỗn loạn, run rẩy rên lên thành tiếng, nhưng chưa đạt được mục đích cho nên không chống cự mà còn chủ động vòng tay ôm lấy cô anh, mềm nhũn dính vào người anh.

Tiếng rên rĩ ngọt ngào của cô khiến anh hưng phấn, hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn: "Cục cưng, em muốn ở chỗ này làm tiếp hay là lên lầu? Hử?"

"Lên, lên lầu..." Minh Triệu lại nghĩ đến việc lớn đang tiến hành nên có chút xấu hổ, đỏ hồng khuôn mặt làm ổ trong ngực anh.

"Ha ha..." Lúc này mới biết xấu hổ? Lá gan mời gọi anh vừa nãy đi đâu mất rồi? Kỳ Duyên cười nhẹ, ôm lấy cô chạy lên lầu.

Minh Triệu vừa được thả xuống giường lập tức ngồi bật dậy, khuôn mặt đỏ bừng nghiêm túc nhìn Kỳ Duyên, hít sâu một hơi đẩy anh nằm dài trên giường.

Đáy mắt Kỳ Duyên lóe sáng, chẳng lẽ cô muốn chủ động? Đối với sự chủ động của cô, anh đương nhiên là khuyến khích rồi, thế là anh rất phối hợp nằm xuống.

Minh Triệu mím môi, có chút thẹn thùng cởi quần áo anh ra. Nhưng dưới ánh mắt nóng hừng hực của anh, cô càng không được tự nhiên, tay cũng luống cuống hơn, lúc đầu cởi cúc áo còn tốt nhưng sau đó thì làm mãi không được, cuối cùng thẹn quá hóa giận, gầm nhẹ với anh: "Anh tự mình cởi quần áo đi."

"Ha..." Kỳ Duyên bật cười thành tiếng, cao giọng nói: "Tuân lệnh, nữ vương bệ hạ." Anh vừa nói vừa cởi, quần áo nhanh chóng đã bị vứt đi. Sau đó rất thản nhiên nằm xuống, trêu đùa: "Nữ vương bệ hạ, thần đã cởi sạch, ngài có thể sủng hạnh được rồi."

Minh Triệu bị anh cười nhạo, mặt mày càng đỏ hơn nữa, vừa tức vừa thẹn nguýt anh một cái sắc lẹm. Nhưng vẫn cắn răng trượt xuống dưới, ngồi giữa hai chân anh, lá gan cũng lớn hơn, nắm lấy phân thân khổng lồ của anh, dưới sự thăm dò của lưỡi mềm ẩm ướt, nó vì hưng phấn mà nhanh chóng rỉ nước.

Nhận ra được thân thể anh đang run nhẹ, mãnh thú trong tay cũng run rẩy, phản ứng như vậy thật sự làm cô hài lòng, hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị tâm lý, và hai lần kinh nghiệm.

Vì vậy cô dần buông lỏng bản thân, không chút gấp gáp, há miệng ngậm lấy đồ vật to lớn đó, mút một chút lại nhả ra, cái lưỡi hồng hào liếm dọc từ dưới lên trên, rồi chậm rãi mút vào nhả ra.

"Hừm..." Hơi thở của anh bởi vì hành động của cô mà không được bình thường, bàn tay của anh sờ ra sau gáy cô, dùng sức nhẹ nhàng ấn xuống.

Nghe được hơi thở nặng nề của anh, cô dường như cũng bị lây nhiễm theo, thân thể dâng lên sự hưng phấn, hé miệng ngậm lại phân thân to lớn của anh, chậm rãi di chuyển.

Cô nhớ lại lần trước anh có dạy qua, vừa phun ra nuốt vào vừa liếm quanh phân thân, cố gắng hết sức để anh vui vẻ.

Chày thịt to lớn nóng hổi của anh dưới sự mút ngậm của cô lại càng bành trướng hơn nữa, khiến tim cô đập loạn xạ, đầu ngón tay mơn trớn lấy phần mẫn cảm bên ngoài của anh.

"A..." Anh gầm nhẹ một hơi, thân thể vì khoái cảm chất chồng mà trở nên căng cứng, trong tích tắc lý trí đã bị đạp đổ, anh giữ chặt gáy của cô, cố gắng di chuyển mông mình, làm cho chày thịt khổng lồ kéo ra đút vào trong cái miệng nhỏ nhắn của cô.

"Ưm..." Bất ngờ di chuyển như vậy, anh khiến cô không kịp đề phòng, đỉnh đầu phân thân toàn bộ đã cắm đến cổ họng. Cô khó khăn cầm lấy muốn đẩy anh ra, nhưng đã bị anh kìm chặt đầu lại, căn bản là cô không có cách nào trốn thoát, chỉ có thể thít chặt cuống họng, ngăn cản không cho anh vào sâu bên trong.

Kỳ Duyên hưởng thụ sự chặt chẽ cùng ẩm ướt của cái miệng nhỏ nhắn, sung sướng đút vào, nhưng mãnh thú này quá dài và to lớn, một phần còn nằm ở bên ngoài không vào hết được phải chịu sự cô đơn, làm anh không hài lòng, thế là anh di chuyển chậm lại, nhỏ giọng dụ dỗ: "Vợ ơi, ngoan, thả lỏng đi em, còn một phần em chưa ngậm hết này, ngoan, cho anh đút hết vào đi."

"Ưm ưm..." Minh Triệu khóc rồi, chưa vào hết toàn bộ cô đã nghẹn khó chịu, anh lại còn muốn vào hết, vậy không phải là để cô đi chết hay sao?

"Ngoan..." Kỳ Duyên nhỏ giọng, nhưng mãnh thú dưới thân lại kiên quyết muốn cắm vào bên trong.

"Hư hư..." Minh Triệu khó chịu không thôi, nhưng dị vật trong cổ họng lại làm cô không tự chủ được nuốt xuống, điều này khiến cho mãnh thú của anh đút vào sâu hơn "Đúng rồi, cưng ơi, em ngoan quá, đã nuốt hết vào trong, miệng nhỏ của cưng thật chặt, đúng là rất sướng, cưng ơi, thả lỏng một chút, anh còn muốn cử động." Kỳ Duyên sảng khoái hít hà, bắt đầu chậm rãi đẩy đưa.

"Ưm..." Mãnh thú này của anh thật sự rất lớn khiến cho cô nhả ra nuốt vào rất khó khăn, nhưng anh lại điên cuồng cắm rút, mỗi lần đều đút vào sâu tận bên trong cổ họng, làm cô muốn nôn mửa, nhưng thân thể lại có một cảm giác rất sung sướng kỳ lạ, bầu ngực tròn trĩnh vì lửa tình mà ngứa ngáy, cô không chịu đựng được cọ xát hai chân mình, cảm giác được giữa hai chân ướt đẫm từ lâu.

Dân dần thích ứng được với sự ra vào của anh, miệng của Minh Triệu cố gắng nuốt lấy đồ vật to lớn ấy, nước bọt tràn đầy khiến cho mãnh thú càng thêm trơn bóng, ra vào lại càng thêm thuận lợi.

Dần dần, phân thân to lớn trong miệng càng căng trướng lên, miệng nhỏ của cô đã không thể ngậm được nữa, cô cầu xin anh bỏ qua. Bàn tay bé nhỏ cầm lấy hai túi ngọc của anh thăm dò, không dám dùng quá sức, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa nắn.

Kỳ Duyên gầm lên, động tác đút vào càng thêm mạnh bạo, đột nhiên, mãnh thú trong miệng cô run rẩy, cô ngạc nhiên chưa kịp phản ứng, thì một dòng nước ấm nóng sền sệt phun ra: "Ưm..." Cô hết hồn mở to mắt, theo bản năng nuốt vào bụng.

"Hô!!!" Kỳ Duyên than một tiếng đầy thỏa mãn, rút người lại, khiến cho mãnh thú say mèm mềm nhũn rời khỏi miệng cô. Sau đó kéo cô nằm xuống bên cạnh, hôn lên bờ môi sưng tấy của cô, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của vợ, anh không khỏi cười trêu: "Bé cưng, ăn ngon không?"

"Anh..." Minh Triệu trừng mắt nhìn anh, thẹn muốn chết nói không thành lời.

"Sao thế? Không ăn được lạp xưởng? Hay là sữa không ngon? Hử?" Bàn tay to chắc khỏe của anh chui vào trong quần của cô, mò mẫm giữa hai chân ẩm ướt rất hài lòng, cong miệng cười.

Anh dùng ngón tay đẩy quần lót của cô ra, đâm ngón tay vào khe hở của hoa môi, đâm thọc mạnh bạo vài lần, khiến cho cô run rẩy, hoa huyệt lại không kiềm chế được trào nước.

Minh Triệu giữ cánh tay đang làm chuyện xấu của anh lại, hai chân kẹp chặt, thân thể mềm nhũn dựa vào người anh, thầm thì nho nhỏ: "Duyên... Ưm..."

"Bé cưng, miệng nhỏ này có phải đã đói bụng rồi hay không, đến đây, anh trai cho em uống sữa tươi có được hay không?" Kỳ Duyên cười gian trá vừa nói vừa tách hai chân cô ra, ngón tay vẫn tiếp tục rút ra đút vào, còn cố ý đè véo lên hạt châu tròn nóng bỏng.

"Ưm... Duyên... Chờ...Chờ chút..." Minh Triệu bị anh kích thích, hơi thở dồn dập hơn, tư duy cũng lộn xộn, nhưng sợ dây lý trí còn sót lại đã mách bảo cô. Cô nhanh chóng nói cho rõ ràng, cô đã tốn sức để anh hài lòng, khó khăn lắm mới có thể làm thể xác lẫn tinh thần anh sung sướng như vậy, cơ hội này nếu không nắm bắt sẽ bay mất, nếu bây giờ cô không nói ra, có lẽ lát nữa cô sẽ bị làm mệt chết, nói không ra lời.

(Triệu Duyên - Nam Hóa - Cover) Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi! - Thủy Mạc Duyên ThiểnTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon