Chương 94: Luận heo mẹ hậu sản hộ lý

Start from the beginning
                                    

Thậm chí không cần biết Kỳ Duyên còn ở đó không, đầu Minh Triệu trống rỗng, lúc này mới nhớ cầm điện thoại, muốn gọi điện cho nàng.

Thế nhưng lúc đầu ngón tay sắp chạm vào bàn phím, lại dừng.

Trong đầu kêu loạn, hình như cái gì cũng không tồn tại, Minh Triệu nhìn chằm chằm màn hình, cảm thấy có cảm giác chưa xác định.

Kỳ Duyên đang làm gì? Vẫn đang ở văn phòng không? Có chê nàng phiền nhiễu không?

Do dự để một tiếng nói khác trong đáy lòng vang lên: Nếu không chờ chút?

Không tự giác mà thở dài, kỳ thật Minh Triệu cũng không biết mình rốt cuộc chờ cái gì, chỉ là trong chớp mắt, không cách nào lựa chọn.

Nàng nới lỏng dây an toàn, dựa vào ghế lái, thở dài một tiếng, mệt mỏi gác trán.

Đối diện đường chính là khu ký túc xá của Loan Hoàng, giờ phút này chỉ có mấy tầng lầu sáng đèn, bất quá cửa ra vào vẫn y nguyên đèn đuốc sáng trưng.

Minh Triệu nghiêng đầu, ánh mắt run rẩy liếc qua.

Cách miếng dán kiếng xe, bên ngoài hết thảy đều giống như phủ một lớp sương mù, rất không chân thực.

Tắt đèn trong xe, Minh Triệu có thể nghe được tiếng thở của mình, thậm chí có thể cảm thấy rõ ràng bộ ngực chập trùng.

Một loại cảm xúc vắng vẻ, lại khát vọng.

Ngồi yên thật lâu, Minh Triệu rốt cuộc cầm điện thoại, hạ quyết tâm, dùng sức bấm nút gọi Kỳ Duyên.

"Alo"

Đầu bên kia truyền đến thanh âm thanh nhã êm tai, trầm ổn như nước "Tôi là Kỳ Duyên "

"..."

Rõ ràng quen thuộc đến cực điểm, Minh Triệu lại đột nhiên nghẹn ngào, như thế nào cũng không mở miệng được.

Hốc mắt đột nhiên có chút ẩm ướt, Minh Triệu không nói gì, cứ như vậy dùng sức cầm di động.

Cho đến khi đầu dây bên kia truyền tới một tiếng: "Minh Triệu?"

"Ngô..."

Minh Triệu bối rối trả lời, nàng cố gắng đình chỉ chua xót không rõ kia, vội vàng nói: "Đúng, là tôi, Nguyễn tổng"

Kỳ Duyên ngược lại so với tưởng tượng tự nhiên hơn "Có chuyện gì không?"

"Tôi có, có việc muốn... Làm phiền Nguyễn tổng"

Tựa hồ cũng không nói gì, Minh Triệu ám đạo mình vô dụng, lại nghe bên kia nhẹ nhàng trả lời: "Tôi ở văn phòng, cô có thể tới"

Chuồn chuồn lướt nước, nhưng trong nháy mắt đem tất cả do dự của Minh Triệu xua tan hết.

Nàng bình tĩnh trở lại, một lần nữa chỉnh lý cảm xúc, trả lời "Được"

Kỳ Duyên ừ một tiếng, nói vài câu đơn giản, sau đó cúp điện thoại.

Có một số việc không bết bát như tưởng tượng, Minh Triệu có chút vui vẻ, nàng rất mau cất điện thoại, cầm túi đeo vai cùng hồ sơ bước xuống xe.

(Triệu Duyên Cover) Mèo và Báo (18+) - Lão Ti Cơ Lưu TôWhere stories live. Discover now