12.10 - 12.12

122 19 1
                                    

10

"Từ quý phi, ngươi đang khóc cho ta sao?"

Lâm Vãn Nghi mở mắt nhìn ta, nàng nói chuyện rất khó khăn, hơi thở vô cùng mỏng, cứ như gió thổi qua liền tan.

Lúc này ta mới phát hiện bản thân không biết đã rơi nước mắt từ lúc nào.

Ta giơ tay lau đi, lấy lại bình tĩnh, đáp: "Thần thiếp là Từ phi, không phải Từ quý phi nào hết."

Năm đó sau cung biết, ta và Lâm Vãn Nghi vô tình biết được Lý Tuân sớm đã phát hiện thái hậu và Hiền vương có ý mưu phản, nhưng vì đại cục, hắn để mặc họ tiến cung tàn sát, nhất thời không kìm nén được, nổi điên tranh cãi với hắn.

Kết quả Lâm Vãn Nghi bị cấm túc, mãi mãi không được rời khỏi Tê Phượng Cung.

Còn ta cũng từ quý phi bị biếm thành phi.

Lâm Vãn Nghi khẽ cười: "Đúng vậy, ta lại quên mất, trí nhớ của ta đúng là càng ngày càng kém."

Nói rồi nàng nhìn chằm chằm màn che trên đỉnh đầu, không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên lại khóc.

Nàng há miệng thở dốc, hỏi: "Ngươi nói xem, con người tồn tại rốt cuộc là vì điều gì?"

Ta không trả lời.

Bởi vì ta cũng không biết.

Ta sớm đã không còn muốn sống nữa.

"Ngày xưa ta sống vì hắn, sau này là vì Thừa Trạch, nhưng đến cuối cùng hắn chưa từng yêu ta, Thừa Trạch cũng không còn nữa..."

Hai tay khô khốc của nàng nắm chặt lấy chăn.

"Ta hận! Thừa Trạch của ta đáng lẽ nên được bình an trưởng thành, cả đời không cần lo nghĩ, là hắn hại chết Thừa Trạch, ta hận không thể tự tay giết hắn!"

Ta nhìn nàng, lòng chỉ có bi thương.

Ta và nàng có gì khác nhau chứ?

Nhưng ta có thể nói gì? Cả phòng này đều là cung nữ, chúng ta ai cũng không dám nhắc đến cái tên đó.

Ta chỉ có thể làm bộ nghe không hiểu, nói: "Hoàng hậu, người mệt rồi, nên ngủ một giấc đi, ngủ một giấc rồi sẽ quên đi tất cả."

Nhưng nàng không chịu.

"Không, ta không thể quên!"

Nàng bắt lấy ống tay áo của ta, cắn răng bật khóc.

"Báo thù!" Nàng trừng mắt, cứ như nếu ta không đồng ý, nàng có chết cũng không nhắm mắt, "Thừa An và Thừa Trạch đều đang nhìn ngươi, Từ Đông Châu, báo thù..."

Cảm giác vô lực ập tới.

Ta biết nàng hận, hận đến thấu xương.

Ta cũng hận.

Nhưng ta có thể làm gì đây? Hắn là quân vương, ta chỉ là phi tử bị thất sủng, ta sao có thể báo thù?

Ta cắn răng, cố không để bản thân mình khóc, nhẫn tâm rút tay về, nhanh chóng ra ngoài như bỏ trốn.

Rất nhiều phi tần tới, các nàng tụ họp ở đình viện chờ tin tức.

Thấy ta ra, họ liền hỏi thế nào.

Mỹ nhân ngang tàng: Pha phản kích cuối cùng của nữ chính xui xẻo - Ba TứcWhere stories live. Discover now