Chương 1: Thần tiên

139 8 0
                                    

Lời tác giả: Mong rằng thế giới này vĩnh viễn sẽ không có ai bị mất ngủ!

Môn "Đại số tuyến tính" do giáo sư Cung Huy đứng lớp là môn học bị các đàn anh đàn chị cho vào top đầu danh sách đen các môn học tự chọn vì độ khó quá cao lại trượt nhiều, điểm thì lẹt đẹt, tần suất điểm danh và bị gọi lên trả lời câu hỏi cao chạm nóc, nhưng mỗi học kỳ trôi qua kiểu gì cũng vẫn có một số thành phần ngu muội đâm đầu vào đăng ký. Nhiễm Tỉnh là một trong số đó.

Ban đầu Nhiễm Tỉnh vốn định chọn môn "Thưởng thức và phân tích điện ảnh" nhưng lại trượt tay ấn vào môn "Đại số tuyến tính" bên cạnh, thế là lúc in bảng đăng ký tín ra cái cô nhìn mà khờ luôn.

Thật ra cô cũng có thể hủy môn nhưng nhà trường quy định mỗi sinh viên phải hoàn thành đủ ít nhất 12 tín chỉ trong một học kỳ, nếu không thì sẽ phải nghỉ học hoặc bù tín. Học kỳ này Nhiễm Tỉnh chỉ học 13 tín, trong đó "Đại số tuyến tính" chiếm 2 tín. Nói cách khác, Nhiễm Tỉnh không những phải học lớp "Đại số tuyến tính" này mà còn phải học làm sao để qua môn, nếu không thì cô chỉ còn nước bị đuổi học hoặc học lại.

Đối với học sinh học khối khoa học xã hội mà nói thì bất cứ môn gì liên quan đến toán đều không phải là thứ người bình thường có thể hiểu được, Nhiễm Tỉnh lại thuộc trường hợp hôm đi thi thì các cụ gánh còng lưng mới có thể đậu vào ngôi trường danh giá này nên kể từ khi bắt đầu học đến bây giờ cô đã âm thầm tự nhận mình là sinh viên trung bình kém. Bây giờ một sinh viên trung bình kém của ban xã hội như cô lại phải học một môn học có đội khó năm sao như "Đại số tuyến tính", Nhiễm Tỉnh chỉ thấy tương lai của mình cũng tối không kém tiền đồ của chị Dậu là bao.

Để có thể qua môn đồng thời có thể tốt nghiệp ngôi trường danh giá này, Nhiễm Tỉnh đã cố gắng đến lớp trước nửa tiếng, chiếm lấy vị trí bàn số ba rồi lôi cuốn "Giới thiệu về đại số tuyến tính" ra đọc trước khi vào tiết. Đọc một hồi rồi Nhiễm Tỉnh mới phát hiện ra chữ nào trong này cô cũng hiểu nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì nó lạ lắm.

"Bạn gì ơi, bên cạnh bạn đã có ai ngồi chưa?"

Trong lúc Nhiễm Tỉnh đang đần ra nhìn giáo trình thì một giọng nói du dương trầm bổng bỗng vang lên trên đỉnh đầu cô.

Là một cô gái suốt ngày chỉ ru rú ở nhà, Nhiễm Tỉnh là một đứa cuồng giọng hay chính hiệu, mà âm sắc của giọng nói này vừa hay vừa đặc biệt, chất giọng hết sức truyền cảm nghe dễ chịu như tiếng đàn Cello vậy.

Nhiễm Tỉnh ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng sau đó sững sờ.

Ôi người này không những giọng hay mà còn rất đẹp trai nữa.

Ánh nắng trưa mùa thu trong trẻo, không khí mát mẻ ùa vào ngập tràn lớp học. Thiếu niên đứng trong giảng đường rộng rãi sáng sủa, đôi mày cặp mắt sắc bén, dáng người cao lớn thẳng tắp như cán bút, cả tường toát lên khí chất tao nhã như trích tiên không dính bụi trần. Trông anh thật sự rất đẹp, đẹp hệt như nhân vật trong truyện tranh xé sách bước ra vậy, cảm giác không chân thực chút nào.

Nhiễm Tỉnh hoảng hốt, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Thần tiên nào đi lạc xuống nhân gian thế này?!

"Chắc là không có ai đúng không?" Thấy Nhiễm Tỉnh không nói gì, anh trai đẹp như thần tiên này hơi nhếch môi cười nhẹ rồi hỏi.

[On-going] THẬT MUỐN NGỦ ĐẾN KHI TỰ TỈNHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ