✧Chương 52 : Bị "đạo tàn bụ" trong WC (H)

2.9K 93 4
                                    


Tình trạng của Lục Viễn không quá nghiêm trọng, uống thuốc cùng bôi ngoài da, sau hai ba ngày đã nhanh chóng tốt hơn.

Thời điểm cuối năm, việc dạy học có chút vội vàng, Lục Viễn bận rộn cả một buổi sáng, một ngụm nước cũng chưa uống.

Trở lại văn phòng, Lục Viễn cầm lấy ly nước, một hơi uống cạn, vẫn cảm thấy giọng nói khô khốc.

Lục Viễn lại đi đến cạnh máy lọc nước, uống liên tiếp hai ba ly mới cảm giác tốt hơn nhiều.

Chỉ là chẳng được bao lâu, Lục Viễn liền phát hiện không bình thường, bụng nhỏ của y bỗng nhiên dâng lên một cổ sóng triều khô nóng, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân.

Dương vật cứng, đũng quần căng phình phình, lỗ hậu giống như có hàng vạn con kiến đang bò, ngứa đến không thể chịu đựng được, nước chảy khiến quần lót ướt đẫm.

Lục Viễn nằm bò trên bàn, kinh ngạc mà trừng ly nước, y là bị người khác hạ dược?!

Loại cảm giác này cùng với thuốc kích dục lần trước Mạnh Vũ cho y uống không khác nhau lắm, thậm chí càng thêm mãnh liệt.

Lục Viễn đầu váng mắt hoa mà chạy ra khỏi văn phòng, may mắn hiện tại là giờ nghỉ trưa, các giảng viên khác đều đã đến nhà ăn.

WC trong văn phòng tầng này đã bị hỏng mấy ngày trước, còn chưa có sửa, Lục Viễn hơi hơi còng lưng, lúc đến trước cửa WC đụng trúng một nam sinh.

Thật trùng hợp làm sao, nam sinh này không phải ai khác, chính là tiểu vương bát đản  Mạnh Vũ.

Lục Viễn rưng rưng nhéo cánh tay Mạnh Vũ, run giọng cầu xin: "Đại Vũ, cứu cứu tôi, mau vào, nhanh.."

"Thầy Lục, em không phải......"

Mạnh Vũ bị Lục Viễn túm vào WC, ôm lấy cổ gặm gặm: "Đại Vũ, thao tôi... tôi không được... a ưm... có người hạ dược tôi... ah ư."

Mạnh Vũ kinh ngạc mà trừng Lục Viễn, giãy giụa nói: "Thầy Lục, thầy lầm rồi, em a... em là Mạnh... ưm a."

Lục Viễn điên cuồng mà gặm cắn môi lưỡi Mạnh Vũ, không bao lâu cũng đem quần áo của hai người cởi xuống: "A ân... Đại Vũ... mau đem dương vật bự cắm vào... tôi không chịu được... a a a."

Lục Viễn tự tuốt vài lần, nhanh chóng bắn ra, sướng đến thân thể run rẩy, dán vào ngực Mạnh Vũ như muốn ngất xỉu.

Từng luồng chất nhầy trắng đục phun đến cằm Mạnh Vũ, hắn gắt gao nhìn Lục Viễn, ánh mắt trở nên thâm thúy u ám.

Sau khi Lục Viễn bắn xong, ngửa đầu đi liếm tinh dịch trên cổ Mạnh Vũ, tay cầm côn thịt cứng rắn của hắn , mạnh mẽ loát động.

"Đại Vũ, thao tôi...lỗ sau thật ngứa... cầu xin cậu, tôi muốn dương vật bự của cậu."

Mạnh Vũ thô thanh thở hổn hển, đột nhiên kéo giữ đầu tóc Lục Viễn, hùng hổ mà quát: "Thầy Lục, hiện tại thầy hối hận cũng đã chậm."

Mạnh Vũ nói xong, đem Lục Viễn ấn trên bồn nước, hắn giữ chăt eo Lục Viễn, cuối cùng đem côn thịt cắm xuống.

"A a... thật sướng... Đại Vũ... chơi chết tôi... chơi chết tôi!"

Tiểu huyệt của Lục Viễn tuy rằng mấy ngày nay không có bị cắm vào, nhưng bởi vì tác dụng của xuân dược, tự động phân bố ra rất nhiều tràng dịch, thay thế bôi trơn.

Cơ vòng hậu môn cũng trở nên lỏng không ít, côn thịt của Mạnh Vũ vừa cắm xuống, đã bị vách trong nóng hổi cắn chặt, phát ra một tiếng thở dài.

"A, hừ, thầy Lục, bên trong thầy chặt quá, thật nóng hổi a."

Nửa người trên của Lục Viễn là quân trang chỉnh tề, nửa nằm sấp trên bồn nước, vừa nhấc đầu là có thể thấy bản thân trong gương, cùng với Mạnh Vũ phía sau đang cày cấy lỗ nhỏ của y.

Sắc mặt Lục Viễn ửng hồng, nước mắt từ khóe mắt trào ra, đối diện gương lãng kêu: "A a... dùng sức thao tôi... đừng có ngừng... Đại Vũ, tôi thích dương vật bự của cậu muốn chết."

Mạnh Vũ cởi áo khoác quân trang của Lục Viễn xuống, túm chặt cà vạt trên cổ y kéo về sau, "Thầy Lục, âm thanh của thầy quá lớn, sẽ bị người khác nghe thấy."

Lục Viễn vì hô hấp, chỉ có thể liều mạng ngửa đầu, run giọng nói, "Đại Vũ, cầu xin cậu đừng giày vò tôi...hức... cậu động một chút, động một chút được không?"

Ánh mắt Mạnh Vũ nóng cháy như lửa, vươn một cái tay khác lên phía trước, một phen bưng kín miệng Lục Viễn.

"Thầy Lục, thực xin lỗi, em không khống chế được chính mình, thầy kiên nhẫn một chút."

Lục Viễn cà vạt bị kéo lấy, miệng cũng bị Mạnh Vũ che đến gắt gao, tuy rằng có chút hít thở không thông, nhưng lại cảm thấy chưa bao giờ hưng phấn như lúc này.

"Ah ưm..ưm."

Mạnh Vũ một tay túm cà vạt, một tay bịt miệng Lục Viễn, đem côn thịt nguyên cây rút ra, lại mạnh mẽ đỉnh vào, thao đến toàn thân Lục Viễn đều run rẩy.

Lục Viễn dẩu bờ mông trắng nõn tròn trịa lên, đầu ngưỡng cao, chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở đáng thương.

Mạnh Vũ mỗi một chút đều thọc đến chỗ sâu nhất, tốc độ thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, "Bạch bạch bạch bạch", làm cho Lục Viễn biểu tình mê loạn, dương vật cũng trở nên cứng rắn như sắt.

Côn thịt Mạnh Vũ vừa thô vừa dài, gân xanh bao quanh, phá vỡ nếp nhăn hậu môn của Lục Viễn , hung hăng đâm vào hoa tâm.

Dương vật Lục Viễn theo Mạnh Vũ va chạm trước sau đong đưa, đỉnh tràn ra chất lỏng tích táp rơi xuống đầy đất.

Lục Viễn bị làm đến hai chân mềm mại, dần dần chống đỡ không được, thân thể bắt đầu trượt xuống.

Mạnh Vũ rút côn thịt ra, ôm Lục Viễn xoay người, đối mặt với bản thân, thanh âm khàn khàn mà nói "Em ôm thầy."

Trên mặt Lục Viễn tràn đầy nước mắt loang lổ, lập tức vươn hai tay ôm lấy Mạnh Vũ: "Đại Vũ, đừng có ngừng, còn muốn, còn muốn."

Mạnh Vũ nâng lên một chân Lục Viễn, lại lần nữa đem côn thịt thao đi vào: "Chân kia cũng nâng lên."

Lục Viễn dồn dập mà thở hổn hển, nghe lời mà nâng chân lên, cả người treo trên người Mạnh Vũ, nhịn không được rên rỉ nói: "A, quá sâu, Đại Vũ... a a."

Cánh tay Mạnh Vũ từ đùi dưới của Lục Viễn vói qua, ôm eo y, ở bên tai y ái muội nói "Thầy ơi, đừng gọi nữa, em không phải Mạnh Vũ."

๖ۣۜEdit•๖ۣۜCaoH•๖ۣۜThao Khóc Lão SưOnde histórias criam vida. Descubra agora