Chương 19

54 6 0
                                    

Edit + Beta: Anya

Qua Tu dựa lưng vào vách tường của khoang cách ly, cằm gác lên đầu gối, đọc nhanh như gió kết quả chẩn đoán của mình.

Lule rũ mắt, chăm chú nhìn hắn.

Hốc mắt hắn rất sâu, chân mày cao và sắc bén tạo nên bóng đổ sâu mờ, đôi môi mỏng hơi mím lại, tuy rằng biểu cảm trên mặt không có quá nhiều thay đổi nhưng không hiểu tại sao lại mang đến cho người ta một loại ảo giác lạnh lẽo và u ám.

Hall đang ở bên ngoài khoang cách ly nhỏ giọng nói chuyện với bốn, năm vị bác sĩ trên chủ hạm, sắc mặt mỗi người đều nghiêm trọng, hiệu quả cách âm của cửa khoang rất tốt, xuyên qua lớp kính cách ly dày chỉ có thể nhìn thấy môi bọn họ đang khép mở liên tục không một tiếng động.

Vài phút sau, bọn họ kết thúc thảo luận, Hall đẩy cửa bước vào.

Dù anh ta đã cố gắng che giấu đi nhưng bầu không khí không thể nào xem như là thoải mái này vẫn theo anh ta lan vào trong khoang cách ly.

Lúc này, Qua Tu cuối cùng cũng đọc xong kết quả chẩn đoán của mình, hắn duỗi hai chân ra, đặt màn hình lên đầu gối, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Oke, tôi biết rồi."

Thái độ của hắn thật sự quá bình thản, như thể thứ mà hắn vừa đọc không phải là báo cáo kết quả chẩn đoán của mình, mà là thực đơn cho buổi tối hôm nay.

Hall sau khi do dự một lúc lâu, mới cẩn thận từng câu từng chữ nói: "Cậu yên tâm, thiết bị y tế trên chủ hạm cũng không thể coi là thiết bị tiên tiến nhất toàn bộ tinh tế, hơn nữa trình độ y tế và các khoa học kỹ thuật hiện nay đang phát triển rất kinh người, không có bệnh nào sẽ là bệnh nan y thật sự......"

Qua Tu không để tâm lắm mà gật đầu, dường như cũng không quá chú ý lắng nghe: "Ồ."

Hall nghẹn họng, dáng vẻ gần như thờ ơ của đối phương khiến cho những kịch bản mà anh ta đã chuẩn bị sẵn trong đầu nhất thời không có đất dụng võ, đành phải nuốt hết những lời còn sót lại vào bụng.

Qua Tu từ trên giường ngồi dậy, đôi chân trần rũ xuống bên mép giường đung đưa tới lui, dưới lớp da mỏng manh là khung xương gồ ghề nhô ra, xương cốt yếu ớt giống như gập nhẹ liền gãy.

Lule vẫn trầm mặc như cũ.

Tầm mắt của y dừng lại ở trên người Qua Tu, vừa khắc chế lại vừa mạnh mẽ như có thực thể, đôi mắt xanh biếc như đang ấp ủ một cơn bão tố.

Nhưng lại rất kín đáo, giống như có một loại cảm xúc phức tạp khó lường nào đó đang bị cưỡng ép nhét vào bên trong một thân xác cứng rắn, không để lộ ra bất cứ thứ gì.

Qua Tu tựa hồ cũng không có nhận ra sự khác thường của y.

Hoặc là nhận ra nhưng không muốn quan tâm lắm.

Ánh mắt hắn vô định nhìn khắp nơi trong khoang cách ly, không chút dấu vết dừng lại ở mấy chỗ góc phòng một vài giây —— nơi đó là các thiết bị giám sát bên trong khoang phòng, có thể quan sát và theo dõi các triệu chứng của bệnh nhân trong khoang cách ly tại mọi thời điểm. Hắn nhíu mày, thu hồi tầm mắt, ngược lại có chút ghét bỏ lấy tay kéo kéo quần áo bảo hộ đặc biệt mặc ở trên người, phàn nàn nói:

[ĐM/EDIT] TRỜI SINH PHẢN CỐT - Tang ỐcWhere stories live. Discover now