(2) Nhật ký

4 0 0
                                    

Ngày thứ hai, 

Tôi nghĩ mình nên viết nhật ký, thật ra thì đây là một thói quen có từ lâu, nguyên nhân ban đầu không vui vẻ gì nhưng được một thời gian thì tôi thấy việc này cũng tốt. 

Lerie, cái cô gái kỳ lạ đó đưa tôi một quyển sổ tay nhỏ, cô ta nói mình chẳng biết viết gì vào đó nên nếu tôi cần tôi có thể lấy. Không có gì để viết thì mua sổ tay làm gì chứ? 


Sau buổi sáng ồn ào,  hai cô gái đi bộ qua khe hở giữa hai ngọn núi và đến một khu rừng, đó phải là một khu rừng lớn vì họ đi cả ngày mà vẫn chưa ra được. Kowaky đã để lại một số dấu hiệu trên đường phòng trường hợp quay về chỗ cũ mà không biết, nhưng họ không gặp lại bất cứ dấu hiệu nào cả. Điều đó lại khiến cô gái thấy lo lắng thay vì yên tâm, nếu khu rừng quá lớn thì sẽ rắc rối lắm, Kowaky không có kinh nghiệm cắm trại trong rừng, cô có bao giờ tham gia mấy hoạt động ở trường đâu, còn lần duy nhất cắm trại cùng gia đình thì cô vốn không muốn nhớ nên cũng đã quên lâu rồi. Cùng lắm Kowaky chỉ ổn được hai ba ngày ở đây thôi. 

Không biết con nhỏ tưng tưng kia thì sao nhỉ? Ừ mà nhắc tới nó...

Trái ngược với sự lo lắng của Kowaky, Lerie vẫn vui vẻ thái quá hệt như ngày hôm qua, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh và nói chuyện bất chấp dù không có tiếng hồi đáp nào. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ chạy lon ton đi đâu đó, Kowaky nghĩ cô ấy đã tách ra đi đường khác rồi, nhưng lát sau cô ấy lại lon ton chạy về khoe là vừa thấy một cái gì đó thú vị. Kowaky không thấy mấy cây nhìn là biết nấm độc đó thú vị chỗ nào hết. 

Lúc đầu Lerie đi phía sau, nhưng điều đó làm Kowaky cảnh giác vì có thể bị đánh lén, có thể do đọc được không khí hay gì đó nên Lerie đã bước lên đi ngang hàng. Khi Kowaky dừng lại nghỉ chân, Lerie cũng dừng lại, dù cô ấy không có vẻ gì là mệt mỏi cả. Kowaky phải nghỉ vì đống sắt trên người và việc cảnh giác liên tục làm cô vừa mất sức vừa mất tinh thần, trái lại, Lerie dường như quen với việc vận động ngoài trời nên thể lực chắc chắn không tệ, lại có trang phục nhẹ nữa. Vậy nên việc cô ấy cũng dừng lại mỗi khi Kowaky nghỉ là vì muốn đi cùng. 

"Sao cô vẫn ở đây vậy?"

"Vì mình đang nghỉ ngơi?"

"Vào đúng mỗi lần tôi dừng lại?"

"Trùng hợp thôi?"

"Cả con nít cũng không tin lý do này đâu."

"Thiệt hả?" 

Lerie nghiêng đầu một cách trẻ con như thể biết được gì đó mới, điều đó làm Kowaky thấy khó chịu thêm.

"Giỡn cũng vừa vừa thôi! Sao cô lại đi theo tôi?"

"Đi một mình thì chán lắm, đi chung vui hơn mà."

"Kể cả khi tôi lờ cô đi như không khí mà vẫn vui hả?"

"Có sao đâu, mình rất thích làm bầu không khí vui lên đó!"

Cô ấy mỉm cười vui vẻ như một người đang nói về điều mình thật sự thích, trong lúc vẫn lục lọi cái túi trên tay.

Vous avez atteint le dernier des chapitres publiés.

⏰ Dernière mise à jour : Sep 27, 2023 ⏰

Ajoutez cette histoire à votre Bibliothèque pour être informé des nouveaux chapitres !

Mèo và ThỏOù les histoires vivent. Découvrez maintenant