Ai mới là kẻ phản bội?

20 4 0
                                    

Hửng đông, mặt trời ửng hồng bước ra từ sau những tòa nhà đang lớn lên, nhanh như mầm măng, sau mười mấy ngày Mỹ càn.

Minh vẫn chưa chợp mắt được.

Cánh tay gầy vắt trên trán, tay kia cầm chặt bức thư đã nhuốm tất thảy những dấu vết của thời gian và chiến tranh, hoen ố và nhàu nát. Dưới ngọn đèn lù mù, em đã đọc lại bức thư đến hàng trăm lần.


Sơn Minh chẳng biết gọi tên cái cảm xúc này là gì. 

Chí Bằng với em quan trọng vô cùng, có thể coi là một phần quan trọng của cuộc đời em. Nhưng để gọi nhau là "người thương", để coi nhau là một nửa hoàn hảo của mình, em vẫn chưa dám nghĩ và tưởng tượng về điều đó.

Nó có chút không tưởng, nhỉ?


Lá thư vẫn chưa có lời hồi đáp, nhưng vẫn được người nhận cẩn thận kẹp đặt trong chiếc hòm thiếc quý báu của minh. Và trong thâm tâm, Minh chợt hi vọng vào tháng tư năm 1975 ghê gớm, hi vọng về một ngày vui của đôi miền, một ngày tái ngộ của đôi tri kỉ.


Và, đôi mắt Minh chợt hướng về cái chói lọi của nắng sớm đang lao vun vút từ phía những ngôi nhà gạch đỏ đang xây dở. Chiếu sáng cả thành phố, chiếu rọi lòng em, cũng là chiếu rọi tâm hồn những con người Việt Nam đang dần thoát khỏi đêm tàn.






"Anh Kim Sơn Minh, anh đã bị bắt vì tội tiết lộ bí mật cách mạng."


Ngồi trong căn phòng thiếu sáng, chật hẹp, sau một chiếc bàn gỗ nhỏ, nó vật vờ dựa vào lưng ghế, thi thoảng cử động cổ tay phải bị còng lại với chiếc xà ngang gắn trên mặt bàn.

Minh đã ngồi chờ được một ngày rưỡi, không ăn, không uống, phờ phạc thấy rõ, đôi mắt lờ đờ tưởng như sắp gục đến nơi.


"Cạch"

Tiếng mở cửa đánh thức cái không gian lặng như tờ. Xuất hiện trước mặt em, Chí Bằng.

"Anh Bằng..."


Trong căn phòng giam lạnh ngắt, không ai nói với ai, chỉ biết nhìn nhau, nhìn nhưng không dám nhìn.

Cái khoảng lặng thật đáng sợ. Nó nuốt chửng tất thảy những lời ta muốn nói, chôn tất thảy thứ ngôn ngữ biểu đạt tình cảm thành cái im phăng phắc. 





Trời sẩm tối. Đàn quạ bay từ phía tây trở về, ồn ào trên nền tím, sượt qua khung cửa sổ phòng giam bé bằng cái bàn tay.

Cánh cửa phòng bật mở, anh trung đội trưởng cũ của Minh bước vào.

Tờ giấy còn mới, viết rất dài bị đập xuống bàn không thương tiếc. Là một lá thư.

You've reached the end of published parts.

⏰ Last updated: Apr 30 ⏰

Add this story to your Library to get notified about new parts!

//chanseung// Tháng 4 năm 1975 sẽ trả lời cho em hạnh phúc là gì.Where stories live. Discover now