Narusaku: My Hokage

412 33 11
                                    

Naruto cựa quậy người trong chăn, hắn đưa tay sờ soạng chỗ nằm kế bên mình chỉ đổi được hơi ấm dần mất. Hắn nhích người qua gối bên kia hít hà hương hoa dã anh còn xót lại rồi ôm lấy chiếc gối như thứ đồ chơi yêu thích.

"Sakura ..."

Naruto chớp mắt, không có ánh nắng qua tấm màng, không có người vợ yêu quý ở kế bên. Hắn bật dậy với tâm trạng lo âu, tấm thân trần đạp mạnh xuống sàn mà chạy ra khỏi phòng ngủ. Hắn chỉ dừng lại khi thấy bóng lưng màu đen đang đứng trước bức tường treo những khung hình.

Sakura đang đứng đó với chiếc áo dài quá khổ của hắn trên người, có lẽ em mặc vội khi xuống lầu với chiếc quần ngắn màu xám.

Tim của Naruto như đập bình thường trở lại nhưng nỗi sợ khác lại bủa vây tâm trí hắn lập tức, hay em đã nhớ đến thứ gì rồi?

Sakura buông ra tiếng la nhỏ khi đột ngột được ôm ở phía sau, Naruto bao vây lấy em trong vòng tay như một vòng tròn nhốt em ở đó.

"Sao lại thức sớm thế." - Hắn nhìn chằm chằm bức ảnh của đội 7 qua vai em, được đóng khung ở gần ngay chính diện của phòng khách cũng chính là bức ảnh khiến Sakura ngẩn người từ nãy đến giờ.

Sakura nhoẻn miệng cười, em đưa tay xoa lấy chiếc đầu rối tung của người đàn ông tóc vàng đang ôm chặt lấy eo mình.

"Em lo lắng quá, ngủ không được."

Naruto bây giờ mới liếc mắt qua phòng bếp, trên bàn là những nguyên liệu để làm ramen, hắn chỉ cần liếc nhìn là biết. Sakura bình thường sẽ đánh cho hắn quên mất mặt mũi nếu hắn dám động vào ramen quá nhiều lần trong một tuần huống hồ gì là tự làm ramen cho hắn nhưng mà hôm nay hắn biết em đang chiều chuộng hắn. Sau đó hắn lại nhìn đồng hồ, bây giờ mới 4 giờ sáng, thứ giờ Naruto chẳng bao giờ thức trừ vài năm trước hắn đã thức trắng vì chờ đợi và thất vọng.

"Anh là người nhậm chức, sao em lại là người ngủ không được." - Hắn vùi đầu vào mái tóc hồng, tay siết chặt cái ôm ấm áp.

"Naruto."

"Em mơ thấy họ."

Naruto giật mình, anh rời khỏi cái ôm chặt của mình nhưng tay phải vẫn ôm hờ lấy eo em.

"Em ... có nhớ được gì không." - Naruto nhận ra rằng giọng của mình có chút run rẩy, hắn sợ rằng Sakura của hắn sẽ buông lơi cuộc hôn nhân này, sẽ lại bỏ hắn đi, em chính là người thân duy nhất còn sót lại của hắn.

Sakura im lặng lắc đầu, em sờ lấy khuôn mặt tươi cười của mình rồi sờ lấy khuôn mặt khó chiều của Naruto và Sasuke. Riêng người ninja cao lớn kia thì lại cao quá, tấm ảnh được treo cao nên em không chạm tới được.

"Naruto, họ nói thay lời của họ chúc mừng anh đó, Sasuke và Kakashi."

"Họ rất tự hào về anh."

"Trong mơ em thấy mình luyện tập với cả ba người, em nghĩ rằng tụi mình đã trải qua rất nhiều chuyện nhỉ." - Tầm nhìn phía trước của Sakura dần mờ, có thể em không nhớ gì về họ nhưng cảm xúc trong mơ và nụ cười trong ảnh rất chân thực, chắc chắn, chắc chắn là em rất yêu quý đội của mình.

MultiSaku: Xuân Dã AnhWhere stories live. Discover now