Minjeong bĩu môi, rốt cuộc đã nghĩ đến chuyện tính sổ với anh: "Bác sĩ Na, anh cố ý, phải không?"
"Cố ý gì chứ?"
"Cố ý để mẹ anh đến 'tiếp đón' em." Thật sự quá giảo hoạt, anh có thể làm việc xấu xa đến vậy sao?
Jaemin nhếch miệng cười: "Cái này cơ duyên trùng hợp, là do ông trời an bài, cho nên em tính gặp qua người lớn phải không?"
"Không đúng, mẹ anh nói cha anh không thích em."
Jaemin tươi cươi, sau đó nhăn mày, nói thầm: "Sao có thể bóc mẽ con cơ chứ." Biểu tình này của anh khiến cô bật cười, cô không xác định là "mẹ" hay "cha" nhưng dù sao giống như anh đang bị hớ một vố.
"Kim Minjeong, em đã bị nhân tài nhà anh đe dọa, vậy em cũng không thể để anh mất mặt. Mau dẫn anh về nhà, để cho cha mẹ em đối phó với anh." Jaemin kéo tay cô, đề nghị, vừa nói vừa nháy mắt tỏ vẻ vô cùng đáng yêu.
Minjeong cố nén nụ cười, sau đó nhìn phía sau của anh.
"Em nhìn cái gì?"
"Nhìn xem sau anh có đuôi ngựa nào không?"
"..."
Hôm nay, Minjeong bị ngứa da cho nên bác sĩ Na áp tải về nhà, còn phải nấu cơm cho anh ăn, giặt quần áo cho anh, còn dọn dẹp nhà cho anh nữa, còn giúp anh tỉa tót móng tay, ngoáy lỗ tai, thế mới làm cho anh khoan hồng độ lượng không thèm so đo với lời nói đùa của cô.
Nhưng đối với chuyện gặp người lớn, cô chỉ nói: "Chờ em thông báo với anh."
Jaemin mím miệng, nhíu mày, khiến Minjeong lại muốn đi xem anh có cái đuôi nào ở đằng sau hay không.
Tết âm lịch rốt cuộc cũng sắp tới.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủn đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện.
Ngày đó, khi cha mẹ Choi Beomgyu tới tìm Minjeong, Beomgyu đi gặp Seol Sullyoon, anh ta rất ngạc nhiên, cảm thấy bản thân mình không thể do dự được nữa, cho nên tới tìm Sullyoon, hỏi cô: "Em có đồng ý theo anh về Yangsan hay không?"
Sullyoon mừng rỡ.
Beomgyu nói: "Anh không có tiền, gây dựng sự nghiệp là vốn đi vay, còn thiếu chưa trả hết."
Sullyoon đáp: "Không sao cả, em có thể làm kế toán cho anh, không cần tiền lương."
Beomgyu còn nói: "Nếu người nhà em không đồng ý, em có đi theo anh không?"
Hốc mắt Sullyoon đỏ hoe: "Anh dám dẫn em đi, em sẽ đi theo anh."
Ngày đó, Sullyoon gọi điện cho Minjeong, sau đó cô ấy và Beomgyu còn mời cô và Jaemin đi ăn cơm. Giãi bày tất cả mọi chuyện.
Kì thực Beomgyu đối với Sullyoon rất có hảo cảm, cho nên luôn đối tốt với cô. Nhưng Seol Sullyoon không phải là kế toán bình thường, cô chính là con của ông chủ nơi Beomgyu đang làm việc. Sullyoon đi làm cũng là do gia đình sắp xếp, để cô có việc để làm, sẽ không thấy nhàm chán.
Nhưng Sullyoon chưa từng tỏ ra là người có tiền, làm việc rất chăm chỉ, đối với đồng nghiệp cũng quan tâm, là một cô gái tốt. Đối với Beomgyu, chuyện cô yêu anh cũng có nguyên nhân. Cha mẹ và cậu của Sullyoon đối với người ngoại tỉnh đều rất khinh thường, nhất là Beomgyu đến từ một thành phố nhỏ. Tuy rằng, trong công việc biểu hiện của Beomgyu rất tốt, làm việc chăm chỉ nhưng thực tế thì sự tôn trọng đối với anh cũng có giới hạn, nhưng người có cốt khí như Beomgyu đâu dễ bị đánh gục, anh hạ quyết tâm sẽ lấy đó làm động lực để tiếp tục công việc của mình.
YOU ARE READING
jaemwint ✨ can't run away
FanfictionTruyện đã được chuyển ver ---------------- Một người con trai đã cự tuyệt cô thẳng thừng, chỉ dùng sự im lặng chứng minh cho cô thấy quyết định của mình: chỉ có thể là bạn. Vì vậy cô hiểu bản thân mình sẽ không cách nào có thể đứng sánh đôi với anh...
