Chap 39: Em mau về cho con bú

48 3 0
                                        

Ngày hôm sau, Minjeong bị áp tải đi xem mắt.

Hôm nay, Minjeong và mẹ đều cố gắng kiềm chế cảm xúc, tuy rằng cả hai không nói câu nào nhưng cô chủ động làm việc nhà, mẹ Kim còn mua đồ ăn cô thích ăn nữa. Trên bàn cơm, hai người còn gắp thức ăn cho nhau.

Mẹ Kim thấy thái độ của Minjeong có vẻ hòa hoãn hơn hôm qua, cũng không mắng cô nữa. Bà nói, tối nay sẽ ăn cơm ở ngoài, mục đích là để đi xem mắt, xem người ta có ưng Minjeong hay không.

Cha Kim nháy mắt với mẹ cô một cái, ra dấu rằng không nên nói như vậy, cho dù thế nào thì cũng không thể hạ bệ con gái mình như thế, sao có thể bị động như vậy được, làm mất hết mặt mũi của người nhà.

Minjeong thở dài, trước nay tính tình mẹ cô đều như thế, sao cha cô lại nhìn không ra được chứ.

Tóm lại, hôm nay lúc ăn tối, mẹ cô sẽ đưa cô đi theo.

Đến quán ăn, là một người phụ nữ tuổi bằng mẹ cô. Mẹ Kim huých huých người Minjeong, bảo: "Chào bác đi."

"Cháu chào bác." Minjeong lễ phép chào hỏi.

Bác gái kia tủm tỉm cười đánh giá Minjeong một vòng, nói: "Minjeongie rất xinh đẹp. Mặt mày thanh tú, tính tình hào phóng đoan chính, mẹ cháu đúng là rất biết sinh."

"Làm sao vậy được, là nó may mắn, chọn đúng tôi và cha nó đầu thai." Mẹ Kim đương nhiên rất vui mừng, mau miệng đáp lời.

Minjeong ở bên cạnh cười góp, đang nghĩ xem trong lời nói của mẹ cô hàm chứa ý gì.

Ba người đều ngồi xuống, chứng sợ hãi gặp người lớn của Minjeong bắt đầu phát tác, động tác của cô có chút chậm chạp.

Bác gái kia cũng rất tốt, nói: "Con bác còn có chút việc, chiều nay mới về kịp. Về tới nhà chưa ngồi được vài phút đã có bạn gọi đi làm việc. Nó mở gara sửa xe, nên hay chạy đây chạy đó, tới chậm một chút, cháu đừng để bụng."

"Sao có thể, sao có thể." Mẹ Kim lên tiếng, vô cùng thân thiết.

Minjeong ngồi ở bên cạnh như tượng sáp, nghe thấy hai người bàn luận về thời tiết, đồ ăn, cửa hàng quần áo, kem dưỡng da, thực phẩm dinh dưỡng...

Minjeong ngồi bên cạnh lẳng lặng rót trà, lặng lẽ kêu phục vụ đổ thêm nước, đồ ăn được dọn lên, hai người vẫn còn nói chuyện phiếm. Cô thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, người kia không đến thì càng hay, cứ để hai người nói chuyện đến lúc ra về là tốt nhất, như thế cô sẽ được giải phóng.

Không đợi cô hít thở đều đặn trở lại, bác kia chuyển đề tài đến Minjeong: "Minjeongie ngoan quá, dịu dàng ít nói."

"Cũng tạm, cũng tạm. Minjeongie nhà tôi cũng làm được nhiều việc lắm."

Xong rồi, Minjeong bắt đầu khẩn trương. Bắt đầu rồi sao?

"Không phải tôi khen nó, Minjeongie nhà tôi nấu ăn ngon, việc nhà đều làm rất thuần thục, làm việc cũng chăm chỉ, ban đầu là làm quản lí ở công ty mậu dịch, ở đó học hỏi được rất nhiều. Công ty rất trọng dụng nó."

Mẹ Kim thao thao bất tuyệt, Minjeong thở dài đầy xúc động, rót cho bà một chén trà.

Đối phương cũng khen con trai mình hết lời, nói bây giờ con trai bà đang mở gara sửa xe, quản lí rất có tổ chức. Còn là đứa con có hiếu, muốn về nhà phát triển sự nghiệp, có thể chăm sóc cha mẹ, cho dù trở về đây cũng sẽ mở một gara sửa xe. Chuyển công việc về nhà cũng không có vấn đề gì chỉ cần bỏ thời gian ra giải quyết là ổn. Công việc ở Seoul cũng không thể rút trong một sớm một chiều, cho nên phải ở lại đó một thời gian, chờ sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa mới về.

jaemwint ✨ can't run awayUnde poveștirile trăiesc. Descoperă acum