Cô muốn dùng dao chém anh, chặt đầu anh, vì sao lại phá hỏng nó!
Được rồi, lấy chiều cao chênh nhau một cái đầu, hình như cô chưa đủ cao để kề dao vào cổ anh, nhưng nếu đá anh mấy phát thì có thể. Vừa rồi, cô chỉ đá một cái. Tiếc quá, đá quá ít!
Lúc đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại lại kêu lên. Minjeong hoảng sợ, nhịp tim đập càng nhanh, không dám nhìn nhưng lại không kiềm được. Lần này, may quá, là Ryujin gọi điện tới.
Minjeong nhanh chóng nghe máy, những lúc như này rất cần bạn bè an ủi.
"Minjeong, sao cậu lại dây vào Na Jaemin?" Ryujin vừa lên tiếng, đã hỏi luôn vấn đề này.
Minjeong trợn mắt, há hốc mồm: "Làm sao vậy? Jaemin làm sao?"
"Anh ấy gọi cho Haechan, gào rú trong điện thoại tròn nửa tiếng đồng hồ. Mình không nghe rõ, chỉ nghe thấy mỗi tên cậu."
Hả! Tên đàn ông xấu xa này còn dám gọi cho Haechan tố cáo cô.
"Vậy cậu giúp mình hỏi Haechan một chút, Jaemin nói gì về mình?"
"Thăm dò không được, anh ấy ra ngoài rồi. Nói là hẹn Jaemin đi uống rượu. Mình thừa dịp anh ấy không có nhà, mới dám gọi điện thoại cho cậu. Cậu với bác sĩ Na sao vậy?"
"Mình thì có thể làm gì được anh ấy chứ. Sao cậu không hỏi anh ấy đã làm gì mình?"
"Được rồi, vậy anh ấy đã làm gì cậu?" Ryujin tò mò như đang ngồi trên đống lửa.
"Mình..." Minjeong nói không nên lời. Cô cũng không biết rốt cuộc là như nào, vì sao cô lại tỏ ra thích thú với nụ hôn đó, cô lại rối rắm, lại hỗn loạn.
"Haiz, phản ứng như này, có thật là không có gì chứ? Mau nói cho mình nghe."
Minjeong đau đầu: "Mình cũng không biết nên nói như nào, chờ mình suy nghĩ lại, để mình hiểu rõ rồi sẽ nói cho cậu."
"Thật sao? Không được che giấu đấy." Giọng nói của Ryujin khiến cho Minjeong hiểu được, con người này đã bị lây bệnh của Haechan rồi.
"Uhm, không che giấu. Nhưng để cho mình mau chóng hiểu được vì sao mình lại như thế này, cậu hãy giúp mình hỏi Haechan, rốt cuộc Jaemin đã nói với anh ấy chuyện gì."
"Chuyện này không cần cậu phải nhắc, mình nhất định sẽ hỏi. Mình rất tò mò đó! Minjeong, cậu lợi hại thật, đó là bác sĩ Na Jaemin, sao có thể gào rú trong điện thoại nửa tiếng được, mình có xem đồng hồ, không hơn không kém, tròn nửa tiếng."
Minjeong sắc mặt đen sì. Một cô gái đáng yêu vậy là xong đời rồi, biến thành Lee Haechan phiên bản nữ, thật khiến cho người ta phiền muộn.
Minjeong cúp điện thoại, trong lòng càng rối loạn. Cô hơi sợ, ác bá tiên sinh phun lửa hết nửa tiếng, vấn đề chắc ghê gớm lắm. May quá, cô không nghe điện thoại của anh, bằng không sẽ có tai nạn chết người.
Chờ một chút, chờ một chút, Minjeong bỗng nhiên nghĩ tới trọng điểm nào đó.
Cô gọi lại cho Ryujin.
"Jinnie à, cậu mau gọi cho Haechan, nói với anh ấy, hôm nay bác sĩ Na tăng ca nên chưa ăn cơm tối, bảo anh ấy nhắc Jaemin phải ăn cơm, dạ dày anh ấy đang đau đó, không thể uống rượu. Bảo Haechan ngăn anh ấy lại."
YOU ARE READING
jaemwint ✨ can't run away
FanfictionTruyện đã được chuyển ver ---------------- Một người con trai đã cự tuyệt cô thẳng thừng, chỉ dùng sự im lặng chứng minh cho cô thấy quyết định của mình: chỉ có thể là bạn. Vì vậy cô hiểu bản thân mình sẽ không cách nào có thể đứng sánh đôi với anh...
Chap 43: Na Jaemin bộc phát thú tính
Start from the beginning
