Anh đặt cậu ngồi thẳng lưng trên đùi mình, cậu còn dụi dụi đôi mắt còn lơ mơ của cậu.

"Tối nay ta đi ăn ngoài nhé! Được không?"

Anh sợ cậu nhọc, cả tuần không nói ra nhưng anh biết cậu đã phải học rất nhiều, còn thức đến đêm khuya để học nữa, chẳng biết lo lắng cho sức khỏe gì cả.

"Ăn ngoài mãi rất phí tiền đó!"

Anh vốn tiết kiệm, vì sao cũng ở riêng, sống bằng tiền bản thân tự kiếm. Dẫu thế, vì cậu, anh chẳng nghĩ đến chuyện mình đã tốn bao nhiêu. Nhưng cậu có ý bảo anh như thế, khiến anh thấy xúc động lắm.

"Không sao đâu. Tôi muốn em không cần phải cố khi bên cạnh tôi. Nhìn em mệt mỏi, vùng dưới mắt thâm quầng thế này. Tôi xót.", anh đưa tay vén nhẹ lọn tóc hơi rối do vừa ngủ dậy của cậu, thỏ thẻ.

Tim nhỏ từ khi nào mất kiểm soát mà đập loạn nhịp hết cả lên. Sự ôn nhu của anh luôn là bất tận, anh có thể là một người khô khan ở ngoài kia, nhưng kề bên cậu, anh luôn dịu dàng hết mực.

Mỗi ngày một chút yêu thương, một chút quan tâm, một chút lo lắng, một chút căn dặn, một chút dịu dàng, dần trở thành vô vàn.

Cậu từng là một đứa cô độc, ở nhà cũng thế, ở trường còn hơn cả thế. Nhưng từ khi anh đến, cuộc sống cậu như thay đổi rất nhiều, tâm trí của cậu dần quen sự xuất hiện của anh. Mỗi khi thiếu bóng anh, cậu cũng trông mong lắm. Chỉ là cậu sợ anh đã làm việc mệt nhoài rồi, còn đi xa đến vậy, cậu cũng xót anh lắm.

Có thể cậu babo nhưng tình cảm của cậu dành cho anh cũng rất lớn, chỉ là cậu ít khi bày tỏ.

"Em thương anh.", dứt lời, cậu chủ động hôn phớt nhẹ lên môi anh một cái.

Anh thẫn thờ nhìn đối phương, cậu bảo cậu thương anh, còn không nói không rằng mà hôn anh nữa. Anh thương cậu bao nhiêu cho hết đây?

"Tôi cũng thương em", anh nói rồi kéo nhẹ bả vai cậu sát lại mình, thơm nhẹ lên trấn gấu nhỏ.

"Nh-nhưng mà em nấu được mà.."

Anh thở dài, cậu cứ làm anh lo mãi thôi.

"Rồi, để em nấu, không ai dành của em cả, được chưa?", dứt lời, anh véo nhẹ má xinh của cậu.

"Vâng!", cậu rạng rỡ lên hẳn.

"Nhưng chỉ được nấu cái gì đơn giản, dễ làm thôi nhé?", anh nói rồi đặt cậu xuống.

"Vâng."
.

Cậu tắm trước ra nấu ăn sớm, cậu nghĩ là dễ làm chỉ có là cơm trộn thôi ý nhỉ? Cậu đứng làm hì hục một hồi.

Vì hôm nay xin phép 1 ngày cũng có nghĩa là đem công việc về nhà, anh lúc cậu ngủ cũng làm được nhiều rồi, nhưng vẫn chưa xong, nên vừa tắm xong là anh ngồi trên sofa, làm việc trên laptop ngay.

Cậu làm cũng gần xong rồi mà tại cơm chưa chín, thế là cậu quay sang nhìn anh.

Anh ấy ngồi làm việc mà chẳng chịu sấy khô tóc gì cả, thế thì sẽ cảm lạnh mất.

Nhưng nhìn anh từ góc này đẹp trai lắm cơ. Tóc rũ xuống, đeo kính, ngồi làm việc trên lap top nữa. Cái sức hút gì đây??

"Tại sao anh lại không sấy tóc? Lỡ cảm thì sao ạ?", cậu nói rồi cắm máy sấy, ngồi đằng sao sấy tóc cho anh. Thiếu điều, anh cao quá, cậu phải quỳ cao mới sấy tóc cho anh được.

"Tại tôi bận. Thế chẳng phải em đang nấu ăn sao?"

"Em đang chờ cơm chín. Sấy cho anh một lúc rồi em sẽ lại làm nốt."

Dứt lời cậu bật máy sấy chế độ ấm rồi nhẹ nhàng sấy khô từng lọn tóc đen nhánh, ướt đẫm.

Gấu nhỏ có bị đáng yêu quá không? Cậu chăm sóc cho anh khiến anh thấy ấm áp biết bao. Có cậu sấy tóc cho, bỗng chốc anh thấy làm việc như đơn giản hơn vậy. Là sức mạnh của tình yêu phải không?

___________________________

Có ai đã đọc trọn vẹn 40 chap không nhỉ? '^'

Cảm ơn readers đã luôn ủng hộ tớ trong thời gian qua. Là au, tớ xin cảm ơn các cậu rất nhiều!
<333

Taegyu | Tình Hay Máu?Where stories live. Discover now