Tiền Bối An! [ 4 ] END

99 18 2
                                    

Két..... Ầm....

Một tiếng thắng xe chói tai rồi đến tiếng va chạm rất lớn.

Mọi thứ trở nên tối mịt, em chìm vào cơn hôn mê, dần mất đi ý thức...

Trong vô thức, em nhìn thấy một cô gái ngồi trên bờ biển, nhưng em không rõ là ai vì xung quanh quá tối và mờ mịt, như không có thực vậy.


Em tiến đến, chạm vào cô gái đấy

Oops! This image does not follow our content guidelines. To continue publishing, please remove it or upload a different image.

Em tiến đến, chạm vào cô gái đấy. 

Ngay giây phút đó, em tỉnh lại ở một căn phòng nặc mùi y tế, xung quang em đầy máy móc, thiết bị hỗ trợ. Em nhận ra Du Trân đang ngồi ngủ gật kế bên mình, em đau đớn, với tay chạm vào người chị một cách khó khăn. Khoảnh khắc em vừa chạm vào tóc của chị, Trân Trân giật mình, hạnh phúc nhìn em, rồi òa khóc, đi tìm bác sĩ báo em đã tỉnh. Tiền bối An quay lại chỗ em, dùng cả hai tay nắm chặt tay em, vừa nói vừa khóc:

- Thỏ con của chị, cuối cùng em cũng tỉnh lại, em có biết chị lo cho em tới mức nào không?

Rồi em dần hồi phục, được xuất viện, vài tuần sau em đã được ra mắt, hôm nay là sân khấu đầu tiên của em.

Em đang thể hiện phần trình diễn, ngân nga giọng hát trong trẻo của mình theo giai điệu. Bỗng nhiên em nghe văng vẳng bên tai câu nói:

- Trương Nguyên Anh, tỉnh lại đi! Trương Nguyên Anh, mau tỉnh lại đi!

Em ngồi sụp xuống ôm tai lại để không nghe thấy nó nữa, câu nói đó cứ lặp đi lặp lại một cách vang vọng đến đáng sợ.

Rồi em choàng tĩnh lại một lần nữa, xung quang em là một khoảng không vô định, nơi đó có một con đường tối mịt. Em thấy một tia sáng lẻ lói đỏ rực phía trước liền đi đến đấy. Kì lạ thay, không phải một ngôi nhà hay một lối thoát như trong cổ tích, mà thay vào đó là chiếc xe em đã cùng tiền bối An đến nhà chung. Em tò mò bước đến, tá hỏa khi thấy bên trong là Du Trân đang nằm hôn mê, đầu bê bết máu, em cố mở cửa xe nhưng không được, em dùng tay của mình đấm vỡ cửa kính cho đến khi máu ở đốt tay tuôn ra. Em kéo Du Trân ra ngoài, hô hấp nhân tạo cho chị, nhưng vẫn không có tiến triển gì, tiền bối vẫn nằm đấy, bất động.

Em ghé sát tai vào ngực trái chị, nhịp tim yếu dần, yếu dần, rồi thôi hẳn. Em òa khóc, lay người chị dậy nhưng chị vẫn cứ nằm yên đấy.

- Tiền bối An, mau dậy cho em, mau dậy còn ăn kẹo đào em tặng này, cùng em đi học, cùng em ra mắt, chị hứa là mãi ở bên em mà, sao chị không giữ lời? Chị hứa sẽ là công chúa lớn bảo vệ em mà? Sao chị thất hứa rồi? 

SERIES ANNYEONGZWhere stories live. Discover now