Kí hợp đồng với Châu thị

923 26 24
                                    

Những ngày tháng tiếp theo, cô bắt đầu thiết kế lễ phục cho nàng. Đúng, cô là cựu sinh viên đã tốt nghiệp loại xuất sắc của khoa thiết kế cách đây 11 năm, được nhà trường mời lại giảng dạy nhưng cô đã từ chối để có thể về với nàng. Tuy bản thân là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc của khoa thiết kế, được nhiều người trong giới thượng lưu mời thiết kế với mức tiền thù lao cao ngất ngưởng từ 7-10 chữ số, nhưng cô đã từ chối tất cả. Ngay trong ngày nhận bằng tốt nghiệp, cô đã tuyên bố với cả thế giới là sẽ không nhận thiết kế trang phục cho bất kỳ ai dù có ra giá cao bao nhiêu, nhưng sẽ thiết kế miễn phí cả đời cho một cô gái. Lời tuyên bố năm đó đã làm rung chuyển cả ngành thiết kế. Nhiều người cho rằng như thế sẽ lãng phí một thiên tài, nhưng cô thì gần như không quan tâm. (Quan tâm vợ thui.) Đây là bộ trang phục đầu tiên cô ra mắt sau hơn 11 năm. Có thể nói, Châu Thi Vũ ở ngoài có là đồ bỏ đồ vứt gì nhưng đối với Vương Dịch cô, nàng vẫn là cả thế giới. Nàng đi vào phòng, thấy cô đang ngồi làm bản thiết kế thì liền hỏi:
- Em có học thiết kế à?
- Có chứ, em là sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc khoa thiết kế mà.- Cô đáp, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
- Sao chị như người rừng thế nhỉ? Hình như chỉ có mình chị không biết là em có học thiết kế thôi đó. Giấu kỹ ghê.- Nàng giận dỗi nói.
- Em nào có giấu. Chỉ là muốn tạo bất ngờ cho chị thôi mà ...- Cô nói, đưa tay kéo nàng vào lòng mình.
- Hứ. Mà vậy chắc cũng kiếm được nhiều tiền lắm nhỉ? Đang thiết kế cho ai đó?- Nàng hỏi.
- Không. Em dù tốt nghiệp ở loại tốt nhất của khoa nhưng ngay trong ngày nhận bằng, em đã tuyên bố là em sẽ tuyệt đối không nhận thiết kế cho bất kỳ ai ngoại trừ một cô gái rồi. Giờ em đang thiết kế cho cô gái ấy.- Cô vòng tay qua eo nàng, đáp.
Nàng nghe thế thì đẩy tay cô ra, đứng dậy định rời đi. Cô thấy thế thì chỉ cười cười, kéo tay nàng lại, ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi xuống đùi mình rồi nói:
- Nè ... chị lại định bỏ em nữa à?
- Ừ, thì sao?- Nàng cô vùng vẫy, đáp.
- Chị không thương em ...- Cô vẫn cứ nũng nịu nói.
- Ừ, tôi không thương em. Đi mà lo cho người ta đi.- Nàng đáp.
- Ơ kìa ... chẳng phải em vẫn đang lo cho người đó sao?- Cô hỏi.
- Tôi nói buông tay!- Nàng quát.
- Chị mắng em ...- Cô lại bắt đầu bày vẻ mặt cún con, khóc lóc nói.
- Ừ, thì sao? Em có tin em nói câu nữa là ăn đòn không?- Nàng lại quát.
- Aizzzz ... Chị đây là đang ghen sao? Em chọc chị tí thôi mà ... Cô gái đó không phải chị thì con ai nữa. Chị là cô gái quan trọng nhất trong tim em mà. Cả đời em chỉ làm thiết kế cho mình chị thôi.- Cô vẫn ôm chặt lấy nàng, nói.
- Hứ. Ai thèm ghen đâu. Nhưng mà ... như vậy thì phí phạm một thiên tài lắm.- Nàng cười, xoa đầu cô, cắn cô cô một cái, nói. 
- Không phí. Vì chị thì cái gì cũng đáng. Em muốn cả thế giới này biết chị chính là người quan trọng nhất với em. Em muốn cả thế giới này biết chị chính là cô gái duy nhất mà Vương Dịch em yêu.- Cô đáp.
- Có nhiều cách mà, sao lại phải làm vậy?- Nàng nhìn cô, hỏi.
- Em muốn chị có tất cả mọi quyền lợi độc nhất.- Cô đáp rồi lại vùi mặt mình vào ngực nàng.
- Nè ... tên tiểu quỷ nhà em ... đang trong công ty đó.- Nàng đỏ mặt mắng cô.
- Chị ... chị mắng em. Chị không thương em nữa.- Cô mếu máo nói. (Rồi là sao lại thành em bé nữa rồi?)
- Ơ kìa ... Thôi mà ... Chị đâu có không thương em. Đâu có mắng em đâu.- Nàng lúng túng dỗ dành con bạch tuộc nhõng nhẽo ở dưới. (Ủa rồi sao người kia vừa nhõng nhẽo là người nàng bay mất nghị lực liền vậy?) Và thế là ... cô lại tiếp tục vùi mặt mình vào sâu hơn. (Ôi ... cái sự háo sắc này ...) Nàng thì chỉ đành bất lực ngồi yên đó cho cô muốn làm gì thì làm. Đang ngồi hưởng thụ thì Đan Ny đi vào.
- Dịch, hợp đồng với Châu thị ... Á!!! Xin lỗi đã làm phiền.- Nó đang định đi vào đưa hợp đồng cho cô xem thì bị cảnh tượng này làm cho giật mình, vội xin lỗi rồi chạy ra.
- Nè ... bị Đan Ny thấy rồi đó. Tại em hết đó. Giờ chị biết đi làm kiểu gì?- Nàng ngại ngùng đánh vào lưng cô, nói.
- Ở đây còn ai không biết quan hệ của chúng ta đâu. Chị yên tâm đi. Nó không nói ra ngoài đâu. Em ôm vợ em mà, có gì ngại.- Cô bình tĩnh đáp rồi tiếp tục hưởng thụ.
- Từ khi nào tên tiểu ma đầu nhà em lại trở nên nhõng nhẽo vậy?- Nàng bất lực nhìn con bạch tuộc bên dưới, hỏi.
- Em luôn là thế mà.- Cô cười, đáp.
- Thế là em đang bộc lộ dần đó hả?- Nàng vẫn nhẹ nhàng hỏi.
- Đúng. Em là đang bộc lộ dần đó. Lúc trước không dám là tại sợ chị ghét em. Em không muốn mất chị lần nữa.- Cô đáp, mặt cạ cạ vào trong khe ngực nàng.
- Rồi là ai mượn em như vậy? Sao cứ thích suy nghĩ lung tung rồi lo sợ vậy? Đừng có như vậy chứ. Chị thương em còn không hết nữa. Chị đã nói là dù em có thế nào chị cũng sẽ chấp nhận mà. Sao bỏ em được. Sau này đừng như vậy nữa đó. Em có biết em làm vậy chị sẽ đau lòng lắm không?- Nàng tức giận hỏi cô.
- Em biết rồi. À mà em quên. Tuần sau chị với em đi ký hợp đồng với Châu thị đó. Sẵn đi khảo sát luôn.- Cô đáp.
- Ủa sao lại là chị? Rồi không phải hạng mục lần này là Trần giám đốc đi sao? Sao giờ thành em đi rồi?- Nàng hỏi
- Vả vào mặt họ thêm vài phát thôi. Chị có biết ... lúc sinh nhật Châu lão, Phí Thâm Nguyên được ông ta sai đánh thuốc chị rồi đưa vào phòng em cống nạp cho em đó. Họ muốn chị rơi vào tay em sống không bằng chết, bị em dày vò. Nhưng đáng tiếc là họ không ngờ đến việc chị chính là cô gái mà em tìm kiếm như muốn dở trời dở đất lên vậy.- Cô ôm nàng, đáp rồi lấy điện thoại trên bàn gọi Đan Ny đem hợp đồng vào cho nàng xem.
Một lát sau, Đan Ny đi vào, cười cười nhìn 2 cái con người đang dính nhau không chút kẽ hở nào này rồi nói với Châu Thi Vũ:
- Dạo này nó thay đổi khá nhiều đó ... Hi vọng chị chịu được. Đừng có bỏ rơi nó nữa đó.
- Sao lại không chịu được chứ. Em ấy đáng yêu như này, sao nỡ bỏ nè.- Nàng cười đáp, tay đưa lên nghịch má cô.
- Lại phát cơm chó. Cả cái công ty này bị 2 người thồn cơm chó muốn nghẹn rồi.- Nó chán nản nói. Hai cái con người này, hễ vui là rải cơm ngập nhà. Còn mà giận nhau một cái là ai cũng đau tim.
- Không có người phát cơm chung à? Tao nhớ lúc trước ở trong phòng làm việc mày với Trần Kha làm càn dữ lắm mà ta?- Cô khịa nó.
- Khịa tao nữa!- Nó đỏ mặt la lên.
- Thôi, em về phòng làm việc đi. Thôi Dịch, đừng so đo với nó nữa.- Nàng nói với nó rồi quay sang ôn nhu nhìn em bé to xác của mình, nói.
- Về đi.- Cô nói nó rồi tiếp tục như cục bông dính lấy nàng. Nàng thì ngồi trong lòng cô, hưởng thụ vòng tay ấm áp của chiếc em bé to xác 2.3 tuổi của mình.

[Thi Tình Họa Dịch] Chị bên em nha!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ