Đồ chết tiệt

437 17 1
                                    

Tác giả: 废墟狗

------------------------------------------------------------------

Sư phụ thường nói nữ nhân dưới núi giống như lão hổ, Lưu Thù Hiền nhìn Hồ Hiểu Tuệ bên cạnh, tê tâm liệt phế nghĩ  "Vì sao nữ nhân trên núi cũng giống lão hổ a"

Hồ Hiểu Tuệ là nữ nhân mà nàng cùng sư phụ cướp tới đây, nhưng theo lời giải thích của sư phụ thì Hồ Hiểu Tuệ là người được họ mời đến.

Chuyện này phải nói đến từ lúc mà Lưu Thù Hiền còn bé, lại nói cuộc sống của Lưu Thù Hiền lúc bé cũng không được tốt lắm. Giặc ngoại xâm đánh chiếm biên giới, dân chúng lầm than, khắp nơi đều là dân du mục và không thể thiếu những tiểu khất nhỏ bé như Lưu Thù Hiền.

Về sau, khi đất nước an ổn Lưu Thù Hiền vẫn là một tiểu khất, nhưng Lưu Thù Hiền rất thông minh nàng tìm được một nghĩa trang chôn cất những phạm quan. Những người này không bị chôn dưới mộ tập thể, chứng tỏ điều kiện gia đình này rất tốt không bị liên lụy nhiều.  Hơn nữa người thân họ sợ ban ngày có người nhìn thấy lên tối mới tới đây, điều này vừa vặn tạo ra sơ hở cho Lưu Thù Hiền.

Nhưng Lưu Thù Hiền cũng có lúc không gặp may mắn chẳng hạn như bây giờ. Những người đến hôm nay ở trước mộ khóc rất lâu, Lưu Thù Hiền chờ đến mức chân tê rần mới lấy được chút điểm tâm. Vừa ăn vừa hướng miếu hoang đi đến, đột nhiên xung quanh xuất hiện rất nhiều "người", Lưu Thù Hiền tự tát mình một cái thật đau, không phải mơ. 

Những người này đều trông rất kì lạ, họ bán những thứ nàng chưa từng nhìn thấy, bên quầy sạp thứ năm bên phải còn có một con lợn đang mổ thịt người mà những người xung quanh đều coi đó là điều hiển nhiên, chỉ có Lưu Thù Hiền sợ đến mức chân đi khập khiễng. 

Đến vào lúc nửa đêm và giải tán khi gà gáy, đây là một khu chợ quỷ.

Lưu Thù Hiền chính là được sư phụ nhặt được ở khu chợ quỷ này, sư phụ nói lúc ấy gieo một quẻ liền đến đây, tiến vào khu chợ liếc mắt liền thấy Lưu Thù Hiền bị đóng đinh trên mặt đất. Nhìn nàng tỉnh táo bình tĩnh quả là mầm móng tốt.

Về sau sư phụ lại nói, sẽ trao nàng cơ hội sống tiếp nhưng đừng cảm ơn người. Vào ngày mà nàng được nhặt về câu đầu tiên sư phụ nói với nàng trong khu chợ quỷ là "Ta cho ngươi đồ vật này, ngươi đi theo ta và sẽ được sống"

Lưu Thù Hiền muốn sống liền trả lời "Được"

Ở chợ quỷ thứ gì cũng có thể giao dịch, tài phú, vận khí, số mệnh hoặc là nguyền rủa.

Lúc còn trẻ, khi sư phụ xuống núi nghĩ ai cũng là người tốt, được một vị quan không rõ lai lịch mời về nhà, về sau mới biết bị người ta dùng thủ đoạn đổi vận khí, gia đình này nghĩ mình có thể lật đổ vương triều nhưng mà thất bại nay đã bị chém đầu. Sư phụ muốn trả thù nhưng oan không có đầu, nợ không có chủ sự tình khó làm nhưng cũng không phải không có cách. Cách tốt nhất là chuyển hướng lời nguyền. 

Cho nên cô nghĩ ra cách chuyển lời nguyền sang 1 đứa trẻ đáng nhẽ phải chết sớm, đây cũng là một loại mang ơn. Nhưng sự thật chứng minh không thể giữ trẻ con ở bên cạnh, là một sư phụ mặt lạnh trong nóng trái tim thì mềm mại như đậu hũ, lâu ngày cô đối với đồ đệ này của mình cũng sinh ra cảm tình thầy trò.

[NãiBao] Những oneshot nho nhỏWhere stories live. Discover now