Chương 8: Nghĩ(2)

1.1K 109 67
                                    

Những người trong phòng đều thở ra một hơi dài. Cảm xúc của họ bị choáng ngợp bởi nội dung trên màn hình.
Cale là một đứa trẻ mà tất cả các bậc cha mẹ đều mong muốn có được.
Một đứa trẻ xinh đẹp, thông minh và hiểu chuyện. Nhưng cách mà cậu sống và đổ máu cho người khác hằng ngày làm họ đau đớn. Nó không phải sự thương hại rẻ tiền và trắng trợn, nó chỉ là những cảm xúc đau lòng và muốn bảo vệ những điều tốt đẹp đáng được trân trọng.
Và điều đáng buồn là những người thật sự hiểu được nó lại là những đứa trẻ còn quá nhỏ đã trải qua những điều tương tự. Trong khi những người lớn họ đang ở ẩn hay chỉ đơn giản là phớt lờ mọi thứ dù đã biết.
Sheritt lau khô nước mắt trên mặt và nhìn con trai mình. Bà yêu con mình và bà hứa cũng sẽ yêu Cale như cách bà yêu Raon, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu bà có thêm một đứa con trai dễ thương như cậu bé này. Hãy cố gắng làm tốt để Cale có thể hạnh phúc với gia đình mới của cậu.
Và đó là lúc.
Con rồng vàng bắt đầu nói.
"Sức mạnh tiên đoán giấc mơ gắn liền với huyết thống được truyền qua nhiều đời." Rồi ông nhìn Deruth với ánh mắt sắc bén.
"Hãy trả lời câu hỏi của ta, con người hèn hạ. Mẹ của đứa trẻ này có phải là một Thames?"
Ánh mắt của tất cả các chủng tộc trong phòng hướng về phía bá tước. Ngoài những người đã biết về nữ bá tước quá cố là cha con Molan, Violan và những đứa trẻ. Alberu biết về thông tin này, nhưng mẹ ruột của Cale Henituse được biết đến là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đỏ và là một người rất bí ẩn. Không có nhiều thứ về bà được tiết lộ ngay cả khi bà còn sống. Và một người nữa chính là người bạn thân của bà Zed Crossman-vua hiện tại của vương quốc. Tất nhiên là không ai trong căn phòng này biết về nó trừ chính ông, Deruth và các vị thần. Người đàn ông vẫn yên lặng quan sát Cale với ánh mắt yêu thương của một người chú dành cho đứa cháu trai của mình từ khi có mặt ở đây.
Và trong khi mà Deruth đã quá hèn nhát để trả lời thì một giọng nói khác đã vang lên.
"Mẹ của thiếu gia là Jour Thames. Nếu đó là điều ngài muốn biết, Eruhaben-nim."
Đó là Ron, người sát thủ già.
Eruhaben gật đầu. Sau đó ông nghe Ron nói thêm.
"Nhưng tôi có thể chắc chắn rằng cô ấy không phải là một người tiên đoán giấc mơ giống như thiếu gia." Ron có thể biết được chuyện này vì ông để ý rằng thói quen hằng ngày của Cale đã bắt đầu khác đi sau ngày mẹ cậu qua đời. Và trong suốt 3 năm họ ở lại điền trang, ông không hề một lần thấy Jour có biểu hiện chảy máu mũi hay kiệt sức như Cale.
"Nó không phải là một điều lạ, vì ngay cả Thames, cũng chỉ những người có huyết thống mạnh nhất mới có thể thức tỉnh khả năng tiên đoán." Eruhaben giải thích.
Thames-dòng tộc đặc biệt được biết đến với vẻ ngoài xinh đẹp và sự bí ẩn của họ.
Và với những con rồng, họ là biểu tượng của vẻ đẹp còn trên cả chúng. Loài rồng công nhận điều đó dù chúng kiêu hãnh và mạnh mẽ. Những con rồng sẽ là những người bạn và người thân lý tưởng của những Thames, điều đó không bị ràng buộc bởi số lượng và quy tắc nào. Nó chỉ giống như một sự đương nhiên.
Nghĩa là ngay trong căn phòng này, họ có một Thames với huyết thống mạnh mẽ đến mức thức tỉnh khả năng tiên đoán là Cale.
Cale Thames.
Đó sẽ là nó.
Eruhaben lại vuốt đầu Cale, những con rồng cảm thấy tay họ giật giật và môi họ bất giác nở một nụ cười.
Số phận khủng khiếp của đứa trẻ khiến họ đau, nhưng họ sẽ chiến đấu thay nó để sự tốt đẹp ở bên Cale cho đến khi cậu đi hết thời gian trong cuộc đời mình.
"Những người tiên đoán giấc mơ là những người giỏi xua đuổi và tránh xa người khác."
Điều đó phù hợp với hành động của Cale. Cậu sẽ tránh xa mọi thứ dù là những điều mà cậu yêu quý. Cậu chỉ ở gần Ron và Beacrox vì đó là điểm tựa duy nhất của cậu. Họ giống như chiếc phao cứu sinh duy nhất mà cậu vớt được, vì cậu không có gì cho bản thân nên dù chỉ là một chiếc phao không biết sẽ trôi đi bất cứ lúc nào cũng trở nên quý giá. Nó quá quý giá đối với Cale khi cậu trao quá nhiều tình cảm cho họ. Cố gắng và cẩn thận làm mọi thứ để giữ gìn và trân trọng.
Nhưng họ đã làm gì với cậu?
Ron và Baecrox nhắm chặt mắt trong khi cơ thể họ run rẩy. Họ chỉ bỏ đi và không để lại bất cứ lời nhắn nào, không có một lá thư hay lời tạm biệt trong khi Cale đang ở trên giường bệnh với cơ thể đẫm máu.
Họ cần phải trả thù và Choi Han là cơ hội duy nhất của họ. Họ chỉ không mong muốn lãnh thổ đã cưu mang họ bị ảnh hưởng bởi những tên khốn đã phá hủy Molan. Nhưng trên tất cả là giữ cho Cale an toàn dù họ có cách xa cậu.
Mọi người trong phòng đều hiểu ra lý do đằng sau lời Eruhaben nói. Đó sẽ là một hình phạt khủng khiếp dành cho Cale nếu cậu quá thân thiết với một ai khác sẽ trở thành nhân vật chính trong những giấc mơ tương lai của cậu. Việc thay đổi tương lai đã định sẵn là việc không tưởng, nên nó có nghĩa là, thay đổi nó bằng cách hy sinh bản thân.
Giống như Cale đang làm.
Luôn luôn hy sinh bản thân mình.
Vì sức nặng của những sinh mệnh khác đã luôn đổ dồn lên đôi vai của cậu. Không ai có thể coi thường mạng sống của người khác trừ những kẻ độc ác. Và nhất là Cale, người đã sống chung với sức nặng đó cho đến tận bây giờ.
"Vậy chính xác thì Cale đã đánh thức khả năng vào khi nào?" Đó là điều rồng vàng thắc mắc.
"...Tôi không chắc, Eruhaben-nim. Nhưng tôi nghĩ thiếu gia đã đánh thức khả năng của mình vào đêm nữ bá tước quá cố qua đời." Ron trả lời với giọng hơi run. "Thiếu gia đột nhiên tỉnh dậy giữa đêm và đòi đến làng Harris, nơi cô Jour đã tới vào vài ngày trước đó."
Litana hít sâu một hơi vì cổ họng cô đột nhiên nghẹn lại. Cô mở miệng nhưng không có chữ nào thoát ra ngoài, và ngay trước khi cô có thể nói thì một người khác đã hỏi câu hỏi của cô.
"Cậu ấy đã thấy nó? Phải không?"
Đó là một giọng nam khàn đặc và gần như mất tiếng. Giọng nói run rẩy và nghẹn ngào như tiếng kim loại cọ vào nhau làm người nghe thấy rùng mình và chói tai cùng một lúc.
Đó là Choi Han.
Mái tóc của anh dính bết vào vầng trán đẫm mồ hôi và mắt anh sưng húp. Bằng chứng cho thấy anh đã khóc vài phút trước.
Không ai nói thêm gì và chỉ chờ đợi câu trả lời từ Ron, người đã chăm sóc Cale 13 năm. Vì họ đều hiểu câu hỏi của kiếm sĩ tóc đen nghĩa là gì.
"Khi chúng tôi đến nơi thì trời đã hửng sáng. Thiếu gia chạy vào khu rừng bóng tối ngay lập tức."
Ron nắm chặt con dao găm và vuốt ve nó để giữ bình tĩnh. Nhưng kỳ lạ là biện pháp luôn luôn hữu dụng của ông cũng không hiệu quả trong lúc này.
"Tôi lo cậu ấy sẽ bị thương và chạy theo. Nhưng thiếu gia đã ngừng lại ngay khi bước vào rìa khu rừng."
Deruth Henituse run lên, ông ta che miệng để ngăn tiếng nức nở phát ra và Violan cũng vậy. Điều khác biệt là một người làm cha ruột lại chỉ chăm chăm vào bản thân và người còn lại làm mẹ kế lại khóc vì sự tàn nhẫn mà cuộc đời đã áp đặt lên vai cậu bé bà vẫn luôn coi là con trai. Điều gì đã khiến Cale phải trải qua nó? Đó là một điều quá khó đối với một người lớn như bà, nhưng đứa trẻ đó, đứa trẻ mới chỉ 8 tuổi đó đã trải qua nó, một điều mà không đứa trẻ nào nên trải nghiệm.
Nó là một kinh nghiệm khủng khiếp.
"...Thiếu gia đã tận mắt chứng kiến nó." Ron đang lung lay, ông gần như không thể ngồi vững khi mọi bộ phận trên cơ thể ông mất hết sức lực. Con trai ông Baecrox cũng vậy, dù anh không tận mắt chứng kiến cảnh đó, nhưng để biết rằng Cale đã nhìn thấy nó bằng chính mắt mình thì đó là một điều quá mức tàn nhẫn và khó có thể chấp nhận.
Khi mẹ mất Baecrox được 10 tuổi và việc sống trong một gia tộc sát thủ lớn mạnh làm anh giỏi che giấu cảm xúc hơn. Nhưng cậu chủ nhỏ của anh chỉ mới 8 tuổi, cuộc sống trước và sau của họ khác nhau quá nhiều đến nỗi anh không thể hình dung nổi làm cách nào mà Cale vẫn có thể chịu đựng nó trong hơn một thập kỷ. Nhưng giờ anh đã hiểu ra, nó không phải là Cale đang sống, cậu chỉ đang tồn tại và thở vì cậu chưa chết.
"Thật…tàn khốc." Witira lẩm bẩm, ngay cả cô, tộc nhân thú hùng mạnh nhất cũng thấy điều đó thật khó khăn thì một đứa trẻ như Cale sẽ thế nào đây?
"Điên mất thôi." Vị hoàng thế tử xoa bóp trán của mình không biết là lần thứ mấy sau khi đến nơi này. Chỉ nghe và tìm hiểu mọi thứ như thế này cũng khiến anh phát điên mà không nói đến Cale đã thực sự sống như vậy trong 10 năm. Anh có thể thấy những người khác, những người đã yêu quý Cale đều có không khí áp lực bao bọc quanh họ. Anh không thể nói gì vì chính anh cũng như vậy.
Sự dày vò vẫn sẽ tiếp tục khi bọn họ xem và đọc nhiều hơn về Cale.
Bud đã ngừng uống rượu từ lúc họ bắt đầu nói về khả năng tiên đoán giấc mơ của Cale. Anh không nghĩ việc uống rượu sẽ trở nên khó khăn thế này vì một người mà anh chỉ mới biết đến vài tiếng trước.
Thế giới này đầy sức sống và tốt đẹp, khiến người ta muốn bảo vệ và trân trọng.
Nhưng thế giới này cũng xấu xa và mâu thuẫn, khiến những điều tốt đẹp bị phá hủy và khiến người ta luôn phải chiến đấu.
Đối với Cale, thế giới của cậu đã bị phá hủy kể từ ngày mẹ cậu mất. Một đứa trẻ mới 8 tuổi đã bị buộc phải chiến đấu với mọi thứ để tồn tại là quá khó khăn. Nhất là khi cậu đã bị cha mình bỏ rơi. Alberu hiểu sự bỏ bê đó tồi tệ đến mức nào vì anh cũng trong một trường hợp tương tự. Nhưng anh khác Cale, vì Tasha và những Dark Elf khác đã giúp đỡ anh. Nhưng Cale chỉ có một mình. Những người duy nhất ở bên cậu là Ron và Beacrox, những người mà cậu đã coi là gia đình, là cha và huyng. Nhưng rồi sau nhiều năm, hạnh phúc mà cậu đã cố gắng hết sức để níu giữ cuối cùng vẫn tuột khỏi đôi tay gầy guộc của cậu và trôi đi mất. Nó thực sự giống như một chiếc phao cứu sinh đang trôi khỏi tay Cale và khiến cậu chết đuối trong sự tuyệt vọng.
Raon, nhóc rồng đen không nói bất cứ điều gì đang khóc. Những giọt nước mắt trào ra trong đôi mắt xanh sáng của nhóc rơi xuống. Nhóc chỉ nhẹ nhàng quấn đuôi của mình quanh eo Cale. On và Hong vùi đầu vào nhau và nép vào bên người cậu, đám trẻ trung bình 7 tuổi chỉ muốn dành chút hơi ấm của chúng cho Cale.
Cuộc nói chuyện bị dừng lại đột ngột khi màn hình lại bắt đầu sáng lên.

TBOAH phản ứng với hiểu lầmWhere stories live. Discover now