28.

142 21 0
                                    

Đám bắt cóc thấy bọn họ chưa tỉnh thì kháo nhau nên dựng dậy không thì nghe tiếng điện thoại, Minh Kiên kêu đang trốn khỏi đám người truy đuổi, dặn bọn bắt cóc phải trông chừng cho cẩn thận, ai mà trốn là mấy tên bắt cóc tiêu tùng với Minh Kiên.

Ai bỏ tiền thuê bọn chúng thì người đó là vua, nghe dặn thế, đám bắt cóc vâng dạ xong không dám hành động gì ngu ngốc, theo nghĩa đen là ngồi trông chừng, vừa hút thuốc vừa trò chuyện.
"Tên đấy cũng bày vẽ, bắt cóc xong cướp hiếp giết là xong còn kêu muốn tống tiền, giờ tiền tới tay chúng ta cũng chẳng còn mạng hưởng tiền." Tên cầm đầu nói, Thanh kỳ giả ngất nghe được, cảm thán tụi bắt cóc dạo này công nhận thông minh ghê, đều đoán đúng được cả.

Ngồi canh không cũng chán, mấy tên đó bắt đầu lấy bài bạc ra chơi, đánh với nhau mà không thèm trông chừng nữa. Thanh Ký hé mắt, thấy hướng nằm của mình xoay về phía cửa, cậu hơi híp mắt, đám kia thì ngồi nơi sofa đánh bạc, Thanh Kỳ ngẫm nghĩ một chút, hạ quyết tâm, vì tay chân trói lỏng nên có thể thoát dễ dàng, Thanh Kỳ bật dậy, lao khỏi cửa. Mấy tên kia không dự tính được cậu sẽ lao ra như vậy nên bật dậy tính lao ra theo thì Thanh Kỳ đã lao khỏi cửa thành công rồi.

Cậu vẫn nhớ căn phòng mà bản thân từng đánh bài với đám người của anh Huân. Thanh Kỳ mím môi, nhanh chân lao qua bên đấy, quả nhiên gặp được mấy người bặm trợn mặc đồ bảo hộ đi ra, thấy Thanh Kỳ lao tới, phía sau cậu còn có mấy tên lạ mặt đuổi theo thì đám người tính nhường đường, nhưng cậu lại núp sau lưng một trong số đó, hô to: "Anh ơi cứu em!"

Thành công lôi đám người ngoài cuộc vào thành đám người có liên quan.

Một trong số đó có tính sĩ diện nên lúc bị lôi vào thì chấp nhận đứng ra bênh vực Thanh Kỳ, người kia ôm vai cậu, nghiêm giọng nói với đám bắt cóc: "Em tao sao lại ở đây? Tụi mày đuổi bắt cái éo gì?"

"Thanh Kỳ được nước làm tới, hô: "Anh! Tụi nó còn bắt cả bạn em!"

Người kia nghe vậy thì hào sảng nói: "Đi! Anh mày đi cứu bạn mày!" Nói xong cầm đầu đám người tiến về phía phòng, tung cửa cứu của Thùy ra, chỉ là đám bắt cóc nhận tiền rồi không thể để con mồi thoát được nên chúng tính xông lên đánh đám người kia, đám người bên đua xe cũng không ăn chay, thấy bản thân như bị tập kích thì trả đòn, hai bên lao vào đánh nhau.

Danh của anh Huân tại khu này cực lớn nên lúc anh Huân xuất hiện, quát: "Cái éo gì thế này?" Thì đám kia rén muốn chết, vội khúm núm còn đám người bên anh Huân thì nhao nhao tố đám kia dám bắt cóc ngay trên địa bàn của anh Huân.

"Thanh kỳ?" Anh Huân tưởng bản thân nhìn lầm, phải hỏi cho chắc. Cậu gật nhẹ đầu xem như chào hỏi: "Hi anh... Anh thấy đó, em bị bắt cóc." Kết quả liền định, đám bắt cóc bị anh Huân tống lên đồn, cậu cũng lên đồn lấy lời khai, Thanh kỳ kể lại đầu đuôi cùng Thùy, nói ra tên kẻ có khả năng bắt mình nhất: 'Minh Kiên.'

Xong đám người kia bị cảnh sát hỏi cung. Phải thành thật khai báo hết mọi chuyện. Thanh Kỳ hài lòng cùng Thùy rời khỏi đồn cảnh sát, bọn họ bị bắt vào ban đêm xong lúc rời được khỏi đây thì đã qua ngày mới, mặt trời lên dần phía xa nơi chân trời, Thùy cảm thán: "Cậu mà không gan dạ chạy ra cầu cứu chắc chúng ta tèo mẹ luôn..."
Thanh Kỳ cũng công nhận vậy, nếu không phải Minh Kiên bị truy đuổi, chắc bọn họ cũng bị Minh Kiên đuổi theo dí sống dí chết luôn.
"Kể ra trong cái rủi cũng có cái may." Thùy đã báo tin để quản lý và Allen lái xe đến đón bọn họ về. Thanh Kỳ cùng đứng đợi với Thùy, sợ bị bắt cóc lần nữa nên họ tinh ý đứng nép vào ngay đồn công an, thách thức những tên bắt cóc lần tới.

Trọng Sinh Xong Làm Biếng [Re-up|BL]حيث تعيش القصص. اكتشف الآن